Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1560: ĐẦU MÂU CHỈ HƯỚNG.
Đào Thành Quân lời nói như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, chẳng những là làm cho bọn người Để Khôn Thành cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả La Bàn Hạ cũng không nghĩ tới Đào Thành Quân rõ ràng nói một câu trúng ý của mình, hơn nữa với trình độ cao như thế, đương nhiên, cái câu nói hoàn toàn cũng câu mà ông muốn nói ra, nhưng phải tự kiềm chế không thể thốt thành lời.
Chuyện này cũng khó trách, vốn là lời này là không cần Đào Thành Quân nói, nhưng bởi vì bên cạnh La Bàn Hạ không có người nào có thể gánh vác nỗi cái trách nhiệm này, không phải nói trách nhiệm này trọng yếu bao nhiêu, mà quan trọng là ... ai dám đứng ra để làm cái chuyện này …
Đào Thành Quân với tư cách là đại quản gia thành ủy, nói như vậy La Bàn Hạ còn có thể lý giải được, nhưng mấu chốt của vấn đề là Đào Thành Quân không phải là thân tín của La Bàn Hạ, thời Thạch Ái Quốc còn làm bí thư, thậm chí Đào Thành Quân còn có mấy lần ở trong cuộc họp thường ủy đã cùng La Bàn Hạ đụng độ qua..
Đúng là sông có khúc, người có lúc, hiện tại Đào Thành Quân rõ ràng đứng ra vì bí thư thành ủy La Bàn Hạ mà nói chuyện, điều này khiến nhiều người cảm thấy tức cười, ngươi Đào Thành Quân vì bảo trụ vị trí của mình, chuyện gì cũng đều làm ra được ah….
-Xem ra trưởng thư ký đã cân nhắc qua chuyện này rồi sao?
Sở Hạc Hiên cười híp mắt hỏi .
-Đảng uỷ trông coi nhân sự, ủy ban coi kinh tế, đây là quy tắc, chúng ta cũng đã từng nghĩ qua vấn đề giải quyết cái xí nghiệp may này, nhưng bị giới hạn nhiều nguyên nhân, nên không thể thành công, cho nên lần này tôi nghĩ, nếu bây giờ hiện tại bí thư đã đặt quyết tâm giải quyết cái tai họa ngầm này, thì tất cả thành viên ban ngành Hồ Châu chúng ta đều nên đồng tâm hiệp lực, nghĩ hết tất cả biện pháp để giải quyết vấn đề này, không thể chỉ giao cho một bên ủy ban giải quyết được..
Đào Thành Quân đối mặt Sở Hạc Hiên không có hảo ý hỏi, lời nói trả lời của ông âm vang hữu lực, làm cho Sở Hạc Hiên lần nữa há hốc mồm, cũng không biết nên từ nơi nào công kích Đào Thành Quân nữa đây.
-Nói tới nói lui vấn đề chỉ là tiền, trước đó vài lần bên ủy ban không có giải quyết được cũng là bởi vì tiền, vẫn là câu nói đó, tiền ở nơi nào ? Không có tiền giải quyết, thì làm như thế nào giải quyết vấn đề cũ của công nhân viên xí nghiệp may đây? Bây giờ thời gian đã trôi qua hơn mười năm, tiền chế độ giải quyết cho bọn họ làm sao bây giờ?
Để Khôn Thành nêu lên ý kiến, nếu như bây giờ không xuất ra ý kiến, chỉ sợ trong mắt mọi người thì mình chỉ là một chủ tịch thành phố vô năng rồi.
-Đã là như vậy, chúng ta trước hết phải thống nhất tư tưởng, đó chính là phải cải tạo lại mảnh đất xí nghiệp may này, hoặc muốn nhượng lại mảnh đất này, thì chúng ta sẽ an trí những công nhân viên chức của xí nghiệp này, phải cần bao nhiêu tiền? Khôn Thành, tôi cảm thấy chuyện này thì bên ủy ban phải nắm được cho thật rỏ ràng, ít nhất chúng ta nên làm trước chuẩn bị đi, chỉ có nắm được rỏ ràng cần phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, thì chúng ta mới có thể biết được nếu như khai phát mảnh đất này, thì phải bỏ ra giá cả cao bao nhiêu?
La Bàn Hạ rốt cục định liệu xong nói.
-Vậy thì tốt, không thành vấn đề, La bí thư.. không bằng như vậy đi, nếu mảnh đất này chuẩn bị khai thác, hơn nữa lại nằm trong khu vực thành phố, chúng ta sẽ thành lập một tiểu tổ gồm các lãnh đạo, La bí thư làm tổ trưởng, những người khác là phó tổ trưởng, như vậy dễ dàng hơn cho việc cân đối, nếu công trình này không làm được, thì chính là toàn thể lãnh đạo thành phố Hồ Châu đều là vô năng , như thế nào đây?
- Ừ, tôi thấy được, như vậy cũng tránh được việc dẫm chân nhau, có xảy ra vấn đề gì thì cũng dễ dàng hợp tác để giải quyết, nhưng mà nếu xảy ra vấn đề mà mọi người khước từ trốn tránh trách nhiệm, thì đừng có trách tôi…
La Bàn Hạ tối hậu nở nụ cười .
-Vừa rồi bí thư và chủ tịch đã nói tất cả như vậy chúng ta cứ thế mà áp dụng, nói gì thì nói thì trước tiên cũng là tiền, bí thư đã nói là phải nắm được rỏ rang sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền để giải quyết cho công nhân viên xí nghiệp may, tôi cho rằng là đúng, ít nhất cũng phải biết ví tiền của chúng ta có trả nổi số tiền kia hay không, nhưng tôi là thường vụ phó chủ tịch, tôi rõ ràng nhất của cải nhà của chúng ta thật sự là không lạc quan ah .
Sở Hạc Hiên nói ra, lại để cho mọi người lại rơi vào trầm mặc .
Thấy không người đáp ứng , Sở Hạc Hiên tiếp tục nói:
-Hiện tại trong thành phố tiền thu được từ các hạng mục nào, thì đều rất rõ ràng , mấu chốt là khu đang phát triển không có tiền thu, đã vậy còn đến thành phố xin tiền, tôi nghĩ tình hình như thế này thì đến lúc nào mới có thể thay đổi? Đây là nghi vấn của tôi, nếu như khu đang phát triển không năng lực cống hiến nộp thuế cho thành phố, như vậy khu đang phát triển có cần phải giữ lại hay không?
Rất nhiều người sửng sốt, ngay La Bàn Hạ cũng nghĩ không thông là Sở Hạc Hiên nâng lên cái vấn đề này, để đầu mâu chỉ hướng đến ai? Chẳng lẽ là chỉ vào Lâm Xuân Hiểu, chuyện này khả năng không lớn, Lâm Xuân Hiểu chỉ mới đến có vài ngày, nhưng nếu như không là Lâm Xuân Hiểu, thì chính là Đinh Trường Sinh rồi, nhưng chỉ một Đinh Trường Sinh thì có cần phải Sở Hạc Hiên tự thân xuất mã sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.