Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1523: GIANG HỒ HIỂM ÁC
Diệp Văn Thu nhìn bộ dáng Đinh Trường Sinh một bộ cà lơ phất phơ, thật sự là nàng không biết thằng này có một bộ vô lại vậy mà như thế nào lại trà trộn được vào làm quan viên ở trong chính phủ, ngày hôm nay hắn làm cho nàng hận đến nghiến răng, bây giờ hắn tựa như là không muốn để cho mình rời đi.
-Chuyện của chị tôi thì tôi không quản được, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết được, chị của tôi nói đây là chuyện bất đắc dĩ, có người gọi điện thoại đến không cho người của thành phố Bắc Nguyên tiếp xúc với các người, có phải là tại nơi này cậu đã đắc tội với người nào?
Diệp Văn Thu hỏi.
-Ai dà… chị Thu… chị nói thử xem, tôi mới đến thành phố Bắc Nguyên có vài ngày à, thì làm được cái chuyện gì, làm sao mà đắc tội với người nơi này chứ, đã vậy tối hôm qua rõ ràng còn muốn gài bẫy tôi, xem ra người của thành phố Bắc Nguyên không biết xấu hổ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a…
Đinh Trường Sinh châm chọc nói ra .
-Ai …ai , cậu không thể nói như vậy, tốt xấu gì thì tôi cũng không có làm gì cậu nhé, đừng có mà quơ đũa cả nắm chứ?
Diệp Văn Thu nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy , lập tức liền phản đối.
-Hảo hảo, ngoại trừ chị là được, ngoại trừ . . .
Đinh Trường Sinh vốn định trêu chọc Diệp Văn Thu thêm vài câu, nhưng đúng lúc này đột nhiên điện thoại vang lên .
Lấy ra xem là Đỗ Sơn Khôi gọi tới, trong nội tâm hắn liền trầm xuống, Đỗ Sơn Khôi được hắn an bài bảo hộ người một nhà Cổ Hiểu Manh, cho nên chuyện trọng yếu tại thành phố Bắc Nguyên như thế này mà vẫn không có mang Đỗ Sơn Khôi theo tới, hơn nữa nếu không có chuyện khẩn cấp, thì Đỗ Sơn Khôi cũng không cùng Đinh Trường Sinh liên lạc .
-Này, anh Đỗ … có chuyện gì vậy?
Đinh Trường Sinh cầm điện thoại di động tiến vào toilet .
-Trường Sinh, cậu phải mau trở về, Cố chủ nhiệm …sợ là không được rồi. . .
Đỗ Sơn Khôi ở trong điện thoại vội vàng nói .
-Anh nói cái gì, sau khi giải phẫu thì đã chuyển tốt rồi mà?
Đinh Trường Sinh hỏi .
-Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ tại trong bệnh viện đã rơi xuống bệnh tình nguy kịch thư đã thông báo rồi, hiện tại hai mẹ con nhà đó hoàn toàn không biết phải làm gì, tôi cảm thấy việc này cậu phải quay trở về ngay mới được.
Đỗ Sơn Khôi vừa gọi điện thoại, vừa nhìn cách đó không xa nơi cửa phòng giải phẩu, Cổ Hiểu Manh cùng Dương Hiểu cơ hồ tê liệt ngã xuống, nhỏ giọng nói.
-Em biết rồi , sẽ trở về ngay, anh cứ ở trong bệnh viện chiếu cố tốt hai mẹ con nàng, hiểu chưa?
Đinh Trường Sinh vội vàng dặn dò .
Đinh Trường Sinh không đợi Đỗ Sơn Khôi đáp lời, liền tắt điện thoại ra khỏi toilet.
-Chị Thu…, chị có thể đặt vé về Hồ Châu ngay bây giờ không? Tôi cần phải lập tức trở lại, trong nhà đã xảy ra chút chuyện.
Đinh Trường Sinh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói .
-Hừ…lúc này có việc lại cầu đến tôi, cậu cứ như thế giày vò tôi cả một ngày, chẳng lẽ cứ tính như vậy rồi xong?
Diệp Văn Thu cũng đúng là một người đàn bà lý không tha người, lúc này thấy Đinh Trường Sinh cần đến chính mình, không nắm cơ hội gây khó dễ lại hắn thì trong lòng không cam tâm. .
-Tôi giày vò chị? Tôi giày vò chị lúc nào vậy?
Đinh Trường Sinh không ngẩng đầu hỏi.
-Cậu còn nói, cậu làm tôi cả ngày hôm nay cũng không có ra khỏi gian phòng này, làm sao cậu lại vô lại như vậy chứ?
Diệp Văn Thu thấy Đinh Trường Sinh hình như là thật sự có việc gấp phải đi, cho nên buông ra nói .
Đinh Trường Sinh trong chốc lát đã thu thập đồ đạc xong, hắn biết rõ làm một quản lý khách sạn thì chuyện mua tấm vé rất dễ dàng, người đàn bà này bất quá chỉ là muốn lấy lại chút mặt mũi, nên mới miệng lưỡi như vậy mà thôi .
-Nhìn không ra …rõ ràng tối hôm qua ai bày ra cho tôi như vậy, việc này vậy mà còn oán tôi, còn việc chị ở trong phòng tôi cả ngày, chúng ta rõ rang cũng không có gì phát sinh, thật sự là làm trễ nãi mộng đẹp a.
Đinh Trường Sinh nói xong quay người hướng phía Diệp Văn Thu đi tới .
Diệp Văn Thu chứng kiến ánh mắt Đinh Trường Sinh không có hảo ý nhìn mình, trong nội tâm chấn động, nghĩ thầm, thằng này không phải là muốn làm mình cái gì đi, vì vậy nàng liền đứng dậy muốn bỏ chạy, nhưng không đợi cho nàng kịp đứng lên, thì đã bị Đinh Trường Sinh đè ngồi ở trên mặt ghế, nàng muốn giãy dụa, nhưng hai cái cánh tay bị Đinh Trường Sinh giữ thật chặt tại trên hai bên thành ghế…
…………………………………………………………………………………….
Cầu phú quý trong nguy hiểm, từ lúc ở trong núi của thôn Mõ Dụ nhìn thấy Khấu Đại Bằng cùng Điền Ngạc Như giao hợp, hắn vẫn luôn đánh cược, có thể nói nhìn chung bắt đầu cái ngày Đinh Trường Sinh tham chánh cho đến bây giờ, phần lớn là hắn luôn đánh cược như một dân cờ bạc, chỉ là vận khí của hắn rất tốt, hầu như chưa lần nào từng bại.
Vốn là đến ngày hôm nay đã có địa vị và tài phú, hắn có thể từng bước từ từ mưu tính, nhưng bây giờ hắn lấy được tin tức, tỉnh Trung Bắc phong sát ghim hắn về việc chiêu thương dẫn tư, đây không thể nghi ngờ là sẽ đánh gãy đi tiền đồ của hắn, cho nên bản tính đánh bạc đặt cược lần nữa lại bắn ra.
-Trong này không có người khác, chỉ có tôi và chị, hay là chúng ta làm chút chuyện gì để đuổi cái thời gian buồn chán này nhé?
Đinh Trường Sinh xoay người nhìn trước mắt mỹ nhân, mặc cho Diệp Văn Thu loạng choạng, có ý đồ thoát ra cái ánh mắt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xâm lược của Đinh Trường Sinh kia.
-Cậu...cậu muốn làm gì? Không nên xằng bậy a…nếu không tôi gọi người.
Diệp Văn Thu biết trong lúc nhất thời rõ ràng thật sự mình không thể thoát khỏi hắn, nên trong lời nói cũng chỉ là hi vọng mình có thể hù dọa thoáng một phát, biết đâu hắn thả mở mình ra.
-Thật sao? Chị cứ gọi đi, để nhìn xem ai dám đến đây, nếu ai tiến đến, lúc đó không đơn thuần chỉ là bồi mười vạn khối tiền, mà chính là người mang tiền cũng phải bồi luôn, nhìn xem … đây không phải là một ví dụ sao?
Đinh Trường Sinh đắc ý nhìn Diệp Văn Thu nói. .
-Không phải...cậu phải về Hồ Châu sao? Còn không đi mau, nếu chậm thì sẽ không còn xe.
Diệp Văn Thu muốn hù dọa hắn, nhưng thằng này hình như là biết nàng sẽ không gọi người, kỳ thật trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy, nếu như mình bây giờ gọi người, bất kể như thế nào, thì mặt mũi của mình xem như là mất hết .
-Được rồi … chị gọi điện thoại đi, đặt vé giùm cho tôi.
Đinh Trường Sinh đưa điện thoại di động cho Diệp Văn Thu, sau đó buông nàng ra .
Diệp Văn Thu cầm điện thoại lên, lập tức đứng dậy, hướng phía cửa đi tới, nhưng khi vừa vặn đến trước cửa, bàn tay còn chưa có tiếp xúc đến cửa, thì có cảm giác mình bị người từ phía sau ôm lấy, nàng cả kinh, nghĩ thầm, đã xong, hôm nay tính toán hoàn toàn thất sách, mình tại sao lại tin tưởng thằng cháu con rùa này dễ dàng như vậy, rõ ràng đã ở chỗ này suốt thời gian một ngày.
Có thể là mấu chốt là Đinh Trường Sinh là bằng hữu của chị nàng, cho nên nàng đối với hắn buông xuống cảnh giác .
Nàng thật sự là không thể tưởng được, bây giờ giang hồ hiểm ác, những người biểu hiện ra áo mũ chỉnh tề kia, thì đối với người quen ra tay là tốt nhất, bởi vì hiểu rõ về một phương diện nào đó, tất cả mọi người đều là người quen, cho dù là chuyện gì xảy ra, vì mặt mũi, bình thường cũng sẽ không dám lộ ra, mà Đinh Trường Sinh giống như nắm chặc cái quy luật này rất tốt .
-Cậu buông ra …tôi....tôi gọi điện thoại. . .
Diệp Văn Thu nhỏ giọng nói .
-Tôi biết, chị cứ gọi điện thoại, tôi không có ngại đâu…
Đinh Trường Sinh tuy nói như vậy, nhưng bàn tay của hắn đã không có nhàn rỗi, rõ ràng không cố kỵ chút nào liền tập kích lên trên bầu vú của Diệp Văn Thu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.