Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1511: CÁI BÁNH BAO THỊT.
-Việc làm này Lâm phó chủ tịch không biết sao?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi, lẽ ra những người làm thương trường này, bị ức hϊếp lớn như vậy, như thế nào cũng phải âm thầm đem việc này nói cho Lâm Nhất Đạo biết chứ ?
-Này em… đây là tỉnh Trung Nam, có khả năng đối với tình huống chính trị của tỉnh Trung Bắc thì em không quen thuộc, bây giờ Lâm Nhất Đạo có tiếng nói rất cao, lại rất có thể tới cuối năm khi điều chỉnh lại tiếp nhận lên chức chủ tịch tỉnh, đến lúc đó việc buôn bán của chúng ta, trong lòng của Lâm Nhất Đạo không có điều kiêng kị sao?
Đinh Trường Sinh đúng là về điểm này không biết, hắn đưa Đỗ Sơn Khôi đi đến thành phố Bắc Nguyên, cũng chỉ là điều tra hành tung của Lâm Nhất Đạo mà thôi, đối với chuyện chính trị khác, thật đúng là không tiện để tìm hiểu, hơn nữa việc này là trong vòng của người, Đỗ Sơn Khôi không phải là người trong vòng, cũng không phải là người làm ăn, thậm chí cũng không phải là người địa phương, đương nhiên là sẽ không biết đến những chuyện này.
-Nói như vậy, Lâm phó chủ tịch đối với hành vi tác oai tác oái của con trai mình rốt cuộc có biết hay là không vẫn chưa nhất định a?
Đinh Trường Sinh hỏi..
-Có khả năng là Lâm phó chủ tịch không biết, nhưng không có nghĩa là vợ hắn không biết, nghe nói phu nhân của hắn tên là Chung Lâm Phong, cũng không có công tác ở đâu, công việc chủ yếu của nàng chính là chiếu cố con trai của mình, con đi đến thế nào thì nàng cũng đi theo thế đó, thật sự là người mẹ tốt khó gặp a, nhưng nếu mẹ nuông chiều thì con sẽ hư, Lâm Bình Nam đến hôm nay làm như vậy, thì mẹ của hắn không thể bỏ qua công la .
-Um… không tìm đến đường chết thì sẽ không chết, còn như Lâm Bình Nam cứ tiếp tục như vậy đi xuống, sớm hay muộn gì cũng xảy ra việc, hơn nữa một khi xảy ra chuyện, thì rất có thể sẽ làm liên lụy đến Lâm phó chủ tịch.
Đinh Trường Sinh bộ dạng có chút sầu lo.
-Ha ha nhìn không ra….em vậy mà tựa như là thấy lo lắng cho tên nha nội này..
Diệp Như Bình thản nhiên cười nói, nhưng ngữ khí có một chút ý vị châm chọc.
-Làm gì có…chẳng qua là em nghĩ, nếu như các người mỗi ngày đều gặp phải một tên tiểu nha nội như vậy, thì làm gì mà còn có tâm tư buôn bán a, đây mới là điều đáng tiếc nhất.
-Em nói không sai, hiện tại Lâm Bình Nam đã nhiễu loạn quy tắc trò chơi mua bán ở trên sân, cho nên rất nhiều người mặc dù là phẫn nộ, nhưng giận mà không dám nói gì, nếu Lâm Nhất Đạo lên thay làm chủ tịch tỉnh, như vậy ít nhất cũng phải còn tiếp tục thêm năm năm nữa, như vậy có khả năng chuyện làm ăn của chúng ta đúng là không cần làm rồi.
Ánh mắt Diệp Như Bình lộ ra không cam lòng.
Đinh Trường Sinh không có chen lời, nhìn tới đây thì biết hoàn cảnh buôn bán tại thành phố Bắc Nguyên đã là bắt đầu khó khăn, mặc dù những lời này nói ra có thể có một số người không tin, bởi vì Lâm Bình Nam thấy bọn buôn bán kia quá nhỏ, không đáng để động thủ, nhưng còn kiểu như Viên Hoán Sinh là đại lão trong thương trường, đó mới là thịt béo, Lâm Bình Nam không ăn bọn họ thì ăn ai?
Viên Hoán Sinh mặc dù ở trong bụng tức tối, nhưng trước mặt Lâm Bình Nam vẫn phải tươi cười..
-Lâm thiếu, hôm nay vận đỏ nhiều a.
Viên Hoán Sinh nhìn dưới chân của Lâm Bình Nam đã có mấy chục vạn, cười nói.
-Lão Viên, chuyện gì xảy ra vậy a, tên thuộc hạ của ông không nói cho ông biết sao, tôi định đến kính ly rượu, nhưng ông ra sức khước từ, nếu tôi không gọi, chắc là ông cũng không có tới đây?
Lâm Bình Nam tựa như cũng không nhìn đến Viên Hoán Sinh, vẫn cắm đầu chơi mạt chược, nhưng ngữ khí bất mãn, liền làm cho không gian trong phòng lập tức chùng xuống.
Ba người còn lại kia đều nhìn Viên Hoán Sinh, bọn họ cũng chẳng có vui vẻ gì, dưới chân của bọn họ gói to đựng tiền đã gần trống không, Viên Hoán Sinh giờ mới hiểu được vì sao Lâm Bình Nam gấp gáp tìm mình như vậy, thì ra là đã biết đám bọn kia đã gần hết tiền, giờ đây là đến phiên của chính mình ..
-Lâm thiếu, sao vậy chứ, cậu kêu tôi, thì tôi nhất định là phải chuẩn bị a..
-Nghe nói ông đang dùng cơm, thế nào, chiêu đãi xong chưa?
Lâm Bình Nam tiếp tục hỏi.
-Xong rồi…xong rồi, đêm nay tôi có thể bồi cậu suốt đêm.
Viên Hoán Sinh cô gắng nói chuyện cởi mở .
-Suốt đêm nay thì tôi không thức được, mẹ tôi nói thức đêm đối với thân thể không tốt, như vậy đi…. Mấy người kia đánh xong rồi, lần sau chơi tiếp,chỉ còn có lão Viên, đến đây trễ quá, chúng ta chơi lớn hơn một chút là được rồi, mỗi lần một vạn, như thế nào được không?
Lâm Bình Nam đề nghị nói.
-Được.., một vạn thì một vạn, chơi lẹ để Lâm thiếu trở về nhà nghỉ ngơi.
Viên Hoán Sinh xem như đã nhìn ra..
……………………………………………………………………………………..
Lúc này cơm nước xong xuôi, Diệp Như Bình vừa đứng dậy đi được vài bước thì chợt ngồi chồm hổm xuống nôn, bị bất ngờ nên Đinh Trường Sinh cũng vô pháp phản ứng, hắn vợi chạy đến trước mặt nàng cùng ngồi xuống vỗ vỗ sau lưng nàng, vô tình ánh mắt nhìn thẳng vào chính giữa cặp đùi đẹp của nàng, trong khoảnh khắc này cũng không muốn dịch chuyển khỏi.
Diệp Như Bình đúng là người đàn bà gợi cảm, đôi chân nàng trắng noãn, bên dưới cái sườn xám khinh bạc bị lệch lên quá gối, lộ ra đầu gối rất tròn, bắp chân lỏa lồ, bởi vì tư thế ngồi xổm nôn ói của Diệp Như Bình, cho nên ánh mắt của Đinh Trường Sinh thật sâu sa vào đến giữa hai chân nàng, nơi trung tâm cái qυầи ɭóŧ ren màu trắng chăm chú kéo căng tại chỗ đó, từ vết nứt khe thịt làm cho hai bên nơi trung tâm qυầи ɭóŧ xuất hiện đường vân trạng, cái âm hộ tựa như bánh bao thịt nhô lên, lúc này càng trở nên thêm rõ ràng lên, từ nơi chỗ đó, thoạt nhìn lại còn có một khí tức mê người khác, bằng vào liếc tròng mắt, Đinh Trường Sinh có thể cảm giác được giữa hai chân của nàng với cái bánh bao thịt cỡ nào mềm mại, đẫy đà, cỡ nào tràn đầy co dãn, gờ phút này, tựa hồ còn có một làn khí tức nhàn nhạt, từ nơi đó tán phát ra, cái loại này ấm áp đấy, còn mang theo chút ít mùi đặc trưng của bộ phận sinh dục, tựa hồ đang hướng về trong lỗ mũi chui của hắn, nhưng dù sao hắn vẫn còn rất thanh tỉnh.
-Chị Diệp…, hay là em đưa chị trở về nhà?
Đinh Trường Sinh nhìn đến mặt Diệp Như Bình đỏ bừng, hỏi.
Diệp Như Bình nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, nàng gượng cười nói:
-Xú tiểu tử, có phải đánh chủ ý lên thân của chị phải không, chị chính mình tự về được, chỉ là buồn nôn một chút mà thôi chứ vẫn còn tỉnh táo, nếu để cho em đưa trở về nhà, lúc đó mới đúng là cái bánh bao thịt khêu gợi, có đi mà không có về đâu.
Đinh Trường Sinh nghe Diệp Như Bình nói như vậy, hắn liền sửng sốt, mà Diệp Như Bình cũng ý thức được lời nói của mình không ổn, chính mình làm cái gì vậy, thật sự là cũng chưa say, sao lại nói cùng một tiểu tử vừa quen biết mới một đêm như vậy, đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
-Vậy được rồi, để em đưa chị đến ngoài xe.
Đinh Trường Sinh nhìn Diệp Như Bình mặc dù coi như là thanh tỉnh, nhưng đã là có chút loạng choạng rồi, hắn muốn kêu Sở Hoan đến đây để đưa Diệp Như Bình trở về, nhưng lúc này Sở Hoan đang đi cùng Viên Hoán Sinh, có kêu cũng không thích hợp, nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Như Bình, hắn đành đem nàng đưa đến xe taxi để nàng tự trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.