Chương trước
Chương sau
Ăn uống xong, Đinh Trường Sinh đi theo Thành Công đến phòng làm việc của hắn, Thành Công mở ra một cái hộc giấu trên vách tường trước mặt của Đinh Trường Sinh, không cần phải nói, đây cũng là ý tứ Thành Công chứng tỏ là hắn tin tưởng tuyệt đối với Đinh Trường Sinh …
-Trường Sinh, đây là thứ cậu muốn, hai khẩu súng ngắn, 50 viên đạn, dùng ít thôi, làm ơn đừng có cầm cái đồ chơi này kiếm bia ngắm mà tập bắn, nếu cậu muốn luyện bắn, tôi có thể gửi cậu đến phân khu của quân khu mà tập, chỗ đó thì đạn ê hề tha hồ mà bắn.
Thành Công nói.
-Cảm ơn Thành Công, em biết nặng nhẹ, chuyện này em sẽ không nói ra cho ai biết đâu, lần này anh giúp em, sau này có việc gì cần đến em, cứ mở miệng nói là được.
-Ha ha, Trường Sinh, cậu nói gì vậy, cậui đối với tôi có ân cứu mạng, hai anh em chúng ta không cần nói những lời khác sáo như vậy, cậu bây giờ cũng không phải là cảnh sát nên đâu có súng…À…nếu Thạch Ái Quốc đi, đoán chừng cậu ở lại Hồ Châu này sẽ gặp nhiều khó khăn, đến lúc đó nếu muốn chuyển công tác qua địa phương khác, thì lên tiếng nói với tôi, hiểu không?
- Được, nhất định đến lúc đó em sẽ không khách sáo, cám ơn anh, vậy bây giờ em đi trước.
Đinh Trường Sinh cất súng vào, nói ra .
-Sao vậy? Đêm khuya mà còn chạy trở về, ở chỗ này qua đêm đi..
Thành Công giữ lại Đinh Trường Sinh nói.
-Không được… em còn có chút chuyện …
Đinh Trường Sinh ấp úng nói
-Há, tôi hiểu, xem ra trong khoảng thời gian này cậu vội vàng như vậy chắc là có chuyện xấu rồi, nếu không thì đâu có phí công như vậy, tốt rồi, cậu hãy cẩn thận một chút, ngày khác sẽ liên lạc lại, còn cái hạng mục Hồ Châu kia, cậu suy nghĩ thêm một chút, xem ra có thể thúc đẩy nhanh chút được không…
Thành Công nói nói .
Đinh Trường Sinh mới đầu thì không để ý, đến lúc Thành Công nhắc đến chính là cái hạng mục kia, thì nhớ ra Tửu Tinh Huệ Tử người đàn bà như bóng ma chỗ nào cũng có khiến cho Đinh Trường Sinh cảnh giác lên, thấy vậy thì người đàn bà đó tại tỉnh Trung Nam đang toan tính không nhỏ, lại nhớ đến lúc bắt cóc Liễu Sinh, bọn cướp ba người đều bị người gϊếŧ chết toàn bộ bịt miệng, phách lực như vậy không phải là người bình thường có thể làm được, hiện tại xem ra tại tỉnh Trung Nam nhất định là đang tồn tại ẩn núp một thế lực rất sâu, chỉ có điều là thế lực này đến bây giờ còn chưa có thò đầu ra, việc bắt cóc Liễu Sinh chắc hẳn là chỉ là một hành động thăm dò…
………………………………………………………………………………
-Chị đã ngủ chưa?
Đinh Trường Sinh lái xe đến dưới nhà Phó Phẩm Ngàn gọi điện thoại, nếu nàng không trả lời thì đã ngủ, thì hắn sẽ trực tiếp chạy xe tới Hải Dương, để xem Liễu Sinh dạo này như thế nào rồi, đồng thời cũng muốn từ miệng Liễu Sinh tìm hiểu một chút tình huống lúc nàng bị bắt cóc, xem ra có thể tìm ra chút dấu vết nào không .
-Vẫn chưa, còn chấm điểm bài tập của học sinh, em đang ở chỗ nào vậy ?
Trước mặt Phó Phẩm Ngàn là một chồng tập vở bài tập, thoạt nhìn thì thấy là chưa có chấm xong..
-Miêu Miêu đã ngủ chưa?
Đinh Trường Sinh lại hỏi .
Phó Phẩm Ngàn lúc mới bắt đầu thì cho rằng Đinh Trường Sinh chỉ gọi điện thoại thăm hỏi nàng, nhưng khi Đinh Trường Sinh hỏi Miêu Miêu có ngủ chưa, Phó Phẩm Ngàn liền đứng người lên đến bên cửa sổ, thò tay kéo tấm màn cửa sổ ra, nhìn xem bên dưới lầu thì thấy ánh đèn xe hơi, liền nói:
-Đã đến nhà rồi mà còn chưa lên?
-Em muốn xem Miêu Miêu ngủ chưa, chứ cũng không tiện lắm a…
Đinh Trường Sinh nói ra.
-Ừm… có cái gì mà bất tiện, làm như Miêu Miêu chưa từng thấy qua em…
Phó Phẩm Ngàn vui vẻ nói .
-Vậy được rồi .. em lên đây…
Đinh Trường Sinh lúc này không có cách nào nữa rồi, hắn vốn là muốn lặng lẽ đến đầy rồi sáng sớm lặng lẽ rời đi, bởi vì hắn có chút sợ hãi đụng phải Miêu Miêu, cô gái nhỏ này so với Khấu Oánh Oánh còn lợi hại hơn nhiều lần, chẳng những là cái gì cũng dám nói, hơn nữa lại còn rất lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, Đinh Trường Sinh cũng không dám làm ra chuyện gì có lỗi với Phó Phẩm Ngàn ….
Miêu Miêu nhìn thấy mẹ mình gọi điện thoại thầm thì rồi nhìn ra ngoài cừa sổ, liền ngừng bút trong tay mình bút, hỏi :
-Mẹ…. ai đến vậy?
-Con đoán đi…
Phó Phẩm Ngàn trên mặt không giấu được sự hưng phấn, rất nhanh đến mở cửa …
-Có phải là chú Đinh đến?
Miêu Miêu lúc này mới phản ứng được .
Cũng không để ý đến chuyện làm bài tập, nàng chạy về phía cửa ra, đúng lúc này từ bên dưới hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, trong chốc lát , Đinh Trường Sinh liền từ góc rẽ vòng đi ra .
-Chú Đinh …. lâu quá mới đến, cháu cứ tưởng chú đã chết rồi chứ..
Miêu Miêu nhìn thấy Đinh Trường Sinh vừa quẹo ra, cao hứng xông ra khỏi nhà , chạy xuống bậc thang lầu, phóng đến liền phóng lên ôm lấy cổ Đinh Trường Sinh, mà hai chân của nàng thì là kẹp lấy hai bên hông hắn, vững vàng treo lơ lửng ở trên người Đinh Trường Sinh.
-Ai ui!!! Coi chừng té xuống bậc thang thì xong đời.
Đinh Trường Sinh cố tự trấn định, một tay liền giữ chặt lấy lấy mông của Miêu Miêu, một tay giữ cầu thang lầu, bởi vì lúc này Miêu Miêu đã là mười lăm tuổi rồi, đúng là thời kỳ thiếu nữ đang phát triển, ít nhất cũng đã là 50 cân .
Cứ như vậy, Đinh Trường Sinh một tay vịn thang lầu, một tay đỡ lấy mông Miêu Miêu, sợ nàng té xuống, mà đôi chân của Miêu Miêu thì càng kẹp chặt hông Đinh Trường Sinh hơn .
Với cái tư thế này thì lại làm khổ Đinh Trường Sinh rồi, có một thiếu nữ yêu thương nhung nhớ, mà khi thời điểm bàn tay của Đinh Trường Sinh đỡ lấy mông nàng thì mới cảm giác được, cái mông tròn săn chắc của Miêu Miêu xúc cảm rất tốt, bên trong Miêu Miêu hình như là là không có mặc nội y, chỉ là bên ngoài chụp vào một lớp vải váy mềm mại, điều này làm cho bên dưới Đinh Trường Sinh rõ ràng nổi lên phản ứng, những đầu ngón tay của hắn đã vậy còn vô tình chạm lấy nơi khe mông, trước ngực hắn thì đôi bánh bao không lớn, nhưng nổi lên tròn vo cảm giác vô cùng co dãn cũng đã mười phần rồi, hai đỉnh đầṳ ѵú có chút nhọn vểnh lên ép ở trên lồng ngực hắn vặn vẹo có chút thô sáp, cho dù là lúc này hắn có tận lực né tránh, để không tiếp xúc đến thân thể Miêu Miêu, thì cũng không được, cái lều vải bên dưới liên tục theo bước chân chạm vào bên trên cái âm hộ non nợt của Miêu Miêu , thật sự là có lỗi a .
-Con bé này, Miêu Miêu … mau xuống, chú của chạy xe từ xa mới tới đây, d8a4 mệt mỏi mà con còn leo lên người của hắn.
Vừa vào nhà, Phó Phẩm Ngàn liền đem Miêu Miêu túm xuống từ trên người của Đinh Trường Sinh.
-Hừ..toàn là mùi rượu , nhất định là tại Bạch Sơn uống, chú Đinh, cháu nói không sai chứ ?
- Miêu Miêu thông minh, vậy để chú đi tắm trước đi, trên người không thoải mái…
-Được, để chị đi chuẩn bị nước nóng, em cứ nghỉ một lát...
Phó Phẩm Ngàn nói ra .
-Ai …giờ thì mình thành dư thừa rồi, hai người nói chuyện vãn đi, con đi ngủ đây….
Miêu Miêu thở dài lấy, một bên vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn xem Đinh Trường Sinh, nói ra thì hi vọng Đinh Trường Sinh có thể giữ lại nàng thoáng một chút, nhưng Đinh Trường Sinh chỉ là cười không nói, mãi đến khi Miêu Miêu đóng lại cửa gian phòng mình, lúc này nàng mới thất vọng ngã phốc lên giường, vì sao chính mình lại thích tình nhân của mẹ mình, đây hoàn toàn có phải là chuyện lσạи ɭυâи ? Mình ở bên trong phảng phất là vẫy không ra cái ác mộng này, mình phải làm sao đây?
Phó Phẩm Ngàn nấu xong nước nóng, đi vào phòng tắm châm xong, lúc này Đinh Trường Sinh nhanh và gọn thoát khỏi quần áo sạch sẻ, sau đó hắn chậm rãi nằm vào trong bồn tắm….

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.