Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1456: GIAO VIỆC
Đàm Quốc Khánh vẫn không có lên tiếng, chuyện khai phát bất động sản, những sự tình này cách hắn quá xa, cho nên hắn cũng không quan tâm đến, nhưng về phần mình tại trong chuyện này sẽ sắm vai gì đây, đó mới là điều hắn quan tâm nhất…
-Mảnh đất này nếu như thao tác được thuận lợi, chí ít có thể thu được đến 3 ức khối tiền, Đàm Quốc Khánh ..đừng nhìn bây giờ ông không có đồng xu nào, nếu mà chuyện khai phát này thành công, thì ông sẽ có được 5% cổ phần, công ty này là do tôi làm chủ, với số tiền này đủ cho ông tiêu xài cả đời a.
La Đông Thu nói
Tuy là nghe qua thì rất là hấp dẫn, 3 ức lợi nhuận , 5% đó là mười lăm triệu khối tiền, đây không phải là số tiền nhỏ, nhưng có câu nói, thiên hạ không có bữa ăn nào mà miễn phí, cho nên lấy tiền là một chuyện , nhưng mình làm cái chuyện gì thì đó mới là việc khẩn yếu, bằng không mà nói, cho dù là có nhiều tiền hơn nữa, mà có khả năng mất mạng, thì cũng chẳng khác gì là tìm trăng trong nước.
-Không biết, La thiếu gia cần tôi làm cái gì?
Đàm Quốc Khánh hỏi.
-Rất đơn giản, ông không cần ra mặt, chúng ta có thể xử lý tất cả mọi chuyện công khai, phần còn lại chỉ là chuyện nào chúng ta không thể làm được một cách công khai hoặc là không có thời gian để làm, thì ông sẽ làm, như thế nào đây?
La Đông Thu hỏi.
Kỳ thật trong lời nói ý tứ đã rất rõ ràng rồi, đoán chừng những việc mà La Đông Thu xử lý không được đều là nhưng chuyện phạm pháp loạn kỷ cương, Đàm Quốc Khánh dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy rồi, huống chi lần này còn có tiền bỏ vào túi, trước đó là làm việc cho Tưởng Hải Dương trực tiếp chỉ huy tên cảnh sát bắn chết hung thủ bắt cóc Cố Hiểu Manh để bịt đầu mối, làm cho vụ án kia đến bây giờ vẫn không điều tra ra được kẻ cầm đầu, không biết ai là chủ sử sau tấm màn đêm.
- Được, có gì cứ nói, tôi sẽ làm, nếu không còn có chuyện gì, tôi đi trước.
Đàm Quốc Khánh đứng dậy cáo từ .
Đợi cho Đàm Quốc Khánh rời khỏi biệt thự, Tưởng Hải Dương đứng dậy, khập khễnh rót chén rượu đỏ cho La Đông Thu, sau đó hai người lại ngồi cùng một chỗ trao đổi đến chuyện khác.
-Ông già của cậu gần đây như thế nào rồi? Cái chức vụ phó tổng chỉ huy của ông ấy, tôi phí rất nhiều miệng lưỡi mới tranh giành được, nếu cậu muốn lợi dụng ăn theo thì cũng được, nhưng không nên quá phận, dù sao cái công trình này chính là hạng mục quốc gia, phải làm cho tốt, thà rằng ăn ít một chút, cũng đưng có khiêu khích làm cho nhiều người tức giận, hiểu chưa?
La Đông Thu uống một ngụm rượu đỏ, dặn dò Tưởng Hải Dương nói.
Hắn luôn luôn biết rõ thằng Tưởng Hải Dương này rất tham, lần trước vụ đê của hồ Lạc Mã bị vỡ không phải Tưởng Hải Dương không có trách nhiệm, cái công trình này lúc ấy chính là Tưởng Hải Dương ủy thác cho những công ty khác trúng thầu, nhưng chất lượng rất tệ , vì thế lúc xảy ra sự cố khiến cho toàn thành Hồ Châu bị chìm trong lũ lụt , tổn thất hơn mấy chục trăm triệu La Minh Giang cũng biết rõ việc này, nếu không phải việc này cũng có La Đông Thu tham dự, thì Tưởng Văn Sơn đã triệt để xong đời rồi.
Nhưng bây giờ La Minh Giang vẫn còn chưa có rút ra kinh nghiệm, nể tình Tưởng Văn Sơn theo ông mấy thập niên, nên lại giao công trình trọng yếu Nam Thủy Bắc Đều để cho Tưởng Văn Sơn làm phó tổng chỉ huy, đây chẳng khác gì lại đem thịt mỡ dâng lên miệng chó sói sao? Chăng qua là do lần này La Đông Thu đưng ra đảm bảo, vì thế La Đông Thu lần nữa dặn dò Tưởng Hải Dương phải biết chuyện, thật ra thì những hạng mục này chỉ cần là dựa theo tiêu chuẩn quốc gia mà làm thì cũng đều có lợi nhuận không ít tiền, căn bản không cần động tay động chân bớt xén về chất lượng tại công trình, nhưng lòng tham thì không đáy, cứ nghĩ đến chuyện bớt xén thì làm sao mà không xảy ra vấn đề.
-Anh La , chuyện này anh yên tâm đi, tôi sẽ nắm chắc, nhất định không gây phiền toái cho anh.
Tưởng Hải Dương nói chắc chắn, La Đông Thu mỉm cười nhưng trong lòng nghĩ, có quỷ mới tin ngươi thằng cháu con rùa này.
-Cậu nói vậy là tốt rồi..À.. gần đây có tiếp xúc qua Lương Khả Tâm không vậy?
-Không có…thằng này cũng rất cảnh giác, từ chối gặp em nhiều lần, bản lĩnh của hắn so với anh thì kém hơn nhiều lắm, anh không cần phải để ý tới đâu.
-Cậu không hiểu, hiện tại cái xã hội này, thì không có dựa vào năng lực đâu, nữ nhân thì nhìn vào sắc đẹp, nam nhân thì nhìn vào tài sản kế thừa, cậu không nhìn ra được sao? Cha của tôi thì tuổi đã lớn rồi, đoán chừng làm xong kỳ này thì sẽ về hưu, nếu vận tác tốt thì đến kinh thành làm một chức quan nhàn tản, nhưng còn Lương Văn Tường thì mới được bao nhiêu tuổi? Đoán chừng làm chủ tịch tỉnh xong kỳ này, còn có thể lên làm bí thư của tỉnh Trung Nam, cậu cho rằng những người phía dưới đều không có đầu óc, không nhìn ra được cục diện này sao?
La Đông Thu hỏi ngược lại .
-Vậy làm sao bây giờ?
Tưởng Hải Dương hỏi, hắn thật sự là không có nhìn xa như vậy.
-Chúng ta có rất nhiều đầu mối kinh doanh đều tại tỉnh Trung Nam, vạn nhất cha của tôi vừa đi hoặc là rút lui , rất nhiều chuyện sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa, vì thế chúng ta phải sớm làm chuẩn bị, bất quá chuyện này phải âm thầm làm, không thể để lộ ra đầu mối.
La Đông Thu nói .
-Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?
Tưởng Hải Dương đối với những chuyện này, thì hắn chỉ biết cái gì ăn được thì ăn, ăn một cách ngốn nghiến, nếu không còn ăn được nữa thì chuyển sang nơi khác hoặc là đổi phương thức khác tiếp tục ăn ở mức độ lớn hơn mà thôi, còn La Đông Thu cùng Thành Công là người có cách tính toán chung một đường, ưa thích dùng đầu óc, ưa thích dùng tư duy chính trị để làm kinh doanh, chỉ có như vậy, thi lợi nhuận thu được mới có thể lớn mạnh bền vững, và cho dù bất luận là ai ngồi trên đài, thì cũng đều có thể có được tiếng nói, nếu đụng phải chuyện, người ngồi trên đài còn có thể giúp cho, tại trong cơ chế kinh tế thị trường hiện nay, chiêu này áp dụng lần nào cũng đúng
-Tôi muốn vào thời điểm thích hợp sẽ tiếp xúc với chủ tịch Để Khôn Thành một chút.
La Đông Thu nói.
-Để Khôn Thành? Anh điên rồi sao nếu việc này để cho lão gia tử biết được, thì không thể nào tránh được bị quở mắng đấy.
-Vậy thì không cho cha của tôi biết chuyện này, nhìn trước mắt, Thạch Ái Quốc khẳng định trụ lại tại Hồ Châu không được bao lâu nữa, như vậy người có khả năng nhất nđể thay thế chỉ sợ sẽ là La Bàn Hạ, La Bàn Hạ người này thì không tốt để tiếp xúc, cho nên chúng ta đành phải bỏ qua, nếu thế dựa theo độ tuổi mà nói, tương lai mười năm về sau thì chủ chánh tại Hồ Châu rất có thể chỉ còn lại Để Khôn Thành, ông ta vẫn còn trẻ hơn mấy người kia, hơn nữa lại còn được An Như Sơn ở phía sau lưng chống đỡ…
-Em vẫn không hiểu, nhưng em cho rằng nếu anh làm như thế, thì La bí thư sẽ mất hứng đấy.
-"Ai , trên đời không có bằng hữu vĩnh viễn với địch nhân cũng thế, nhưng lại có lợi ích vĩnh viễn, nếu như chúng ta cầm được cái hạng mục mảnh đất vàng này , mà chúng ta không có chính quyền thành phố Hồ Châu ủng hộ thì có thể làm được gì? Không có ngân hàng ủng hộ, chúng ta lấy tiền ở đâu mà cất nhà cửa?
La Đông Thu cười nhạo nói .
-Thế nhưng tâm nhãn Để Khôn Thành này rất nhỏ, chỉ sợ là không dễ dàng hợp tác với chúng ta ".
-Về vấn đề này thì cần phải sự ủng hộ của cậu rồi, nói thẳng ra là cần cha của cậu ủng hộ, cha của cậu thâm canh tại Hồ Châu hơn mười năm, người của ông ta đương nhiên là vẫn còn có khắp nơi, còn hiện tại chính đàn của Để Khôn Thành tại thành phố Hồ Châu hoàn toàn đang vào thế yếu, nếu như cha của cậu chịu đem người của mình tặng cho Để Khôn Thành, cậu nói thử xem Để Khôn Thành có thể mừng như nhặt được chí bảo không? Có thể hay không toàn lực ủng hộ chúng ta?
La Đông Thu phân tích nói .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.