Chương trước
Chương sau
Nếu như là trước kia, Cổ Thanh Sơn nhất định sẽ mở miệng ngăn lại lão bà của mình lời này, ông luôn muốn chuyện của con mình thì để cho con mình tự xử lý , nhưng từ khi ông bị bệnh về sau, ý nghĩ này hoàn toàn thay đổi, bởi vì ông biết tánh mạng của mình có khả năng chấm dứt bất cứ lúc nào…
Trong cuộc đời này cứng nhất chính là lòng người, thật ra thì mềm yếu nhất cũng chính là lòng người, đến lúc này Cổ Thanh Sơn cũng không suy nghĩ gì vì đến hậu sự của mình, Dương Hiểu vừa nói ra cũng là tâm bệnh của ông, Cố Hiểu Manh khác với những cô gái khác, bởi vì nàng đã từng trải qua tổn thương quá nặng nề lần bị bắt cóc, cho nên lúc nào trong tâm trí của nàng đều không thây được an toàn, nhưng duy nhất mọt người có thể làm cho nàng có cảm giác an toàn thì đó chính là Đinh Trường Sinh , bởi vì Đinh Trường Sinh là người cứu được nàng, hơn nữa không chỉ là một lần .
-Con biết rồi, mẹ nuôi.. con sẽ xử lý tốt.
Đinh Trường Sinh trầm giọng nói .
-Được, vậy là tốt rồi, Trường Sinh, mẹ nuôi nói lời khó nghe, cha nuôi con mang căn bệnh này thì tình huống như thế nào, mẹ tin rằng con so với mẹ nuôi thì tinh tường hơn, vì thế mẹ nuôi mong muốn, con có thể đừng để cha nuôi con khi rời khỏi phải mang theo nỗi lo lắng tiếc nuối..
Nói xong lời này, Dương Hiểu nước mắt trào ra chảy xuống, quả thật làm cho Đinh Trường Sinh không biết nên nói như thế nào để tiếp tục, đây là cái gì , thật sự là bức hôn sao?
-Được rồi … được rồi, bà hãy để cho Trường Sinh suy nghĩ kỹ thật kỹ đi, được không?
-Được, con biết rồi, vậy con đi trước, đến công ty xem chị Hiểu Manh như thế nào rồi.
Đinh Trường Sinh gượng cười nói .
Cổ Thanh Sơn gật đầu , không nói thêm gì , Dương Hiểu cũng là như thế .
Lúc Đinh Trường Sinh đi ra khỏi phòng bệnh, hắn có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng vấn đề này tiếp theo thì mình phải nên làm gì đây? Mình thật sắp kết hôn rồi sao? Thật chẳng lẽ là cùng với Cố Hiểu Manh kết hôn? Trời ạ … làm sao bây giờ?
Những người phụ nữ khác thì đều dễ nói, hắn tin rằng người nào mình cũng có thể đã thông được, nhưng Từ Kiều Kiều thì làm sao bây giờ, cô gái này cũng không phải đại độ như vậy, mình và người ta mới cùng trên giường có vài ngày, vậy giờ thì lại cùng với cô gái khác kết hôn, mình phải nói với Từ Kiều Kiều như thế nào đây?
Còn nếu mình không đáp ứng với vợ chồng Cổ Thanh Sơn, thì Cổ Thanh Sơn sẽ xem chính mình như thế nào đây này?
Bất giác hắn đã đi đến mé dưới của công ty của Cố Hiểu Manh, từ chỗ này hắn bất ngờ thấy được xe của Đỗ Sơn Khôi , vì vậy sau khi đậu xe xong, liền hướng phía xe Đỗ Sơn Khôi đi đến .
-Anh Đỗ.. tại sao anh lại ở chỗ này, em đã nhờ anh đưa người đi Bạch Sơn rồi mà?
Đinh Trường Sinh để cho Đỗ Sơn Khôi đem Liễu Sinh đưa đến Bạch Sơn, nhưng sau khi quay trở về đây thì Đỗ Sơn Khôi không có cùng hắn liên hệ, vì thế hắn còn tưởng rằng Đỗ Sơn Khôi vẫn còn ở tại Bạch Sơn.
-Tôi đã sớm trở về, chuyện giao người đàn bà cho lão gia tử coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chuyện bên này vẫn chưa xong mà, cho nên lại tới, vừa vặn cậu cũng đã đến đây rồi, tôi có chuyện phải nói với cậu một chút, hình như là có người đang có chủ ý với cô gái này, nhờ có tôi tới kịp lúc, hôm nay nàng đi tới đến công ty, thì có một chiếc xe một mực chạy theo sau xe của nàng, nhưng chiếc xe đó rất cảnh giác, vừa biết được chiếc xe của tôi chạy theo ở phía sau, lập tức liền gia tốc chạy mất.
-Có chuyện này nữa sao? Anh chắc chắn chứ?
Đinh Trường Sinh trong lòng hồi hộp một chút, hắn liền nhớ tới Đàm Quốc Khánh, thằng này tựa như là biến mất khỏi thế gian này vậy, lần cuối cùng hắn nhìn thấy Đàm Quốc Khánh là ở trong ngõ hẻm chỗ ở bên ngoài tiểu khu của nhà Trương Hòa Trần, làm sao bây giờ lại chạy đến tới bên này chứ, lúc ấy hạ lệnh bắn chết tên bắt cóc Cố Hiểu Manh cũng chính là Đàm Quốc Khánh, chẳng lẽ Đàm Quốc Khánh bây giờ muốn khai đao với Cố Hiểu Manh, hay là dùng nàng để uy hϊếp mình?
- Ừ, xác định chắc chắn, cho nên tôi mới canh ở chỗ này.
-Um…vậy mấy ngày nay chắc anh phải vất vả một chút, khoản tiền kia đang vận tác, sau khi tiền được rửa sạch sẻ, thì có thể sử dụng được rồi, đến lúc đó em chuyển đến tài khoản trong thẻ cho anh..À… Liễu Sinh không có sao chứ ?
-Không có việc gì , lão gia tử cắt cho mấy thang thuốc Đông y, đang tại đang điều trị, còn giống như nàng rất thích ứng với sinh hoạt nông thôn , hiện tại có lẽ đã tốt hơn nhiều, trước đó chỉ là bị kinh sợ mà thôi, tịnh dưỡng một thời gian thì không có sao.
Đỗ Sơn Khôi nói ra .
-Vậy được rồi, anh ở đây nhé , em đi lên gặp nàng một chút, hiện tại cha nuôi xảy ra chuyện, làm cho cô gái này đang sợ hãi.
Đinh Trường Sinh nói ra .
Cũng chỉ khi trong phòng làm việc mới có thể thấy được Cố Hiểu Manh cũng chỉ là một cô gái bình thường, lúc Đinh Trường Sinh đi đến, hắn nhìn qua tấm cửa kính thì thấy Cố Hiểu Manh đang cắm đầu vào xử lý tài liệu văn bản, lúc thì nhìn xem bản vẽ, lúc ngó vào máy tính, cũng không có phát hiện Đinh Trường Sinh đang đứng bên ngoài nhìn xem nàng.
Đinh Trường Sinh gõ cửa, rồi đẩy cửa tiến vào, Cố Hiểu Manh ngẩng đầu nhìn lên là Đinh Trường Sinh, khóe miệng mỉm cười, nói ra:
-Sao em lại tới đây? Không có sao chứ?
-Không có sao, tuy là em đang bận rộn chết rồi, nhưng có bận rộn đến đâu đi nữa, cũng phải đến nhìn chị nuôi một chút ah.
Đinh Trường Sinh xấu xa cười quay người lại, đem tất cả rèm đều buông xuống, làm cho bên ngoài mấy tên nhân viên định nghiêng đầu muốn nhìn một chút để xem Đinh Trường Sinh cùng lão bản của bọn họ đến cùng là quan hệ gì đành phải phải thất vọng .
-Em làm cái gì vậy? Khiến cho đám nhân viên bên ngoài nhìn thấy a, chị còn là lãnh đạo của bọn họ đây này.
Cố Hiểu Manh giận trách .
-Mặc kệ bọn họ, em chính là muốn cho bọn họ biết rõ, em đang ở bên trong phòng làm việc cùng lão bản của bọn họ tiến hành ntrao đổi động tác thân mật nhưng về phần thân mật tới trình độ nào, cứ để cho bọn họ suy đoán đi, như vậy mới có cảm giác thần bí chứ.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Em quả là xấu thật, sao em lại hư như vậy chứ..
Cố Hiểu Manh dùng miệng cắn cắn đầu bút của mình , dạng như vậy quả thực là lại cô cùng thêm thấu hấp dẫn.
Đinh Trường Sinh vượt qua cái bàn làm việc, đứng ở đằng sau cái ghế xoay của Cố Hiểu Manh, nhìn xem trên bàn đầy bản vẽ, cùng với bản vẽ trong máy vi tính, trong lúc đó hắn liền cảm thấy thương cảm, cô gái này vẫn luôn là dựa vào bản lĩnh của mình cố gắng kiếm tiền chư chưa bào giờ dựa dẫm vào hắn, có thể vì thế nên đã chiếm được sự tôn trọng của hắn .
-Chị, chúng ta kết hôn đi a.
Đinh Trường Sinh đem cái cằm của mình đặt ở trên đỉnh đầu Cố Hiểu Manh, đem hai tay của hắn đặt ở trên hai vai nàng, hắn rõ ràng cảm nhận được lúc Cố Hiểu Manh nghe nói như thế lúc, thân thể nàng thoáng một chút run run .
-Đây là ý của cha mẹ của chị sao?
-Cũng là ý tứ của em..
-Thế nhưng còn những người đàn kia của em thì làm sao bây giờ đây?
Đây là tâm bệnh của Cố Hiểu Manh, nàng biết rõ hắn ở bên ngoài có người, chỉ là không biết hắn ở bên ngoài có bao nhiêu là đàn bà, cho nên yêu là chiếm hữu đấy, nàng chỉ nghĩ một mình chiếm được một người đàn ông này mà thôi .
-Chị muốn sao, thì em nghe theo lời của chị là được.
Đinh Trường Sinh trong nội tâm máy động, vấn đề này không thể nói lòng vòng được, còn chi bằng nói thẳng ngay bây giờ, nếu như Cố Hiểu Manh chẳng quan tâm đến, đây có lẽ là một sự lựa chọn thông minh, còn nếu không thì ắt sẽ tại trong lòng của hai người có chôn một cây gai, như vậy lại càng khó chịu hơn, còn không bằng đem tất cả đều nói thẳng ra cho rõ.
-Chị biết…em làm điều này muốn vì muốn làm cho cha mẹ của chị vui lòng, nhất là để cho cha của chị có gì cũng thanh thản không tiếc nuối, em làm vậy là
có lòng tốt với chị, được rồi chị sẽ đáp ứng, tùy theo ý của em đối với những người đàn bà kia.
Cố Hiểu Manh chật vật nói ra .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.