Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1406: XÂU TÍNH.
-Ha ha .., Đinh cục trưởng, cậu thật biết nói đùa, được rồi nói cho đầu bếp làm buổi tiệc cá mang lên đây, tôi hôm nay cũng rảnh rỗi, cùng Đinh cục trưởng uống một chén.
Bạch Khai Sơn cười cười bảo thủ hạ của mình.
-Tất cả đều đi ra ngoài, tôi và lão bản của mấy người đàm chút chuyện.
Đinh Trường Sinh chỉ chỉ mấy tên vạm vỡ đang đứng trong phòng nói.
Đinh Trường Sinh, nhìn thoáng qua Bạch Khai Sơn.
Bạch Khai Sơn thu lại mặt cười, gật đầu nói:
-Đi ra ngoài hết đi.
Mấy tên kia nghe vậy mới đẩy cửa ra đi ra ngoài, Đinh Trường Sinh lúc vừa mới bước vào cũng thấy được, mấy tên này tuyệt là khó đối phó.
-Đinh cục trưởng, hôm nay đã đến nơi này của tôi, chắc là không đơn thuần đến để ăn lẩu cá chứ ?
Bạch Khai Sơn cũng đã nhìn ra, thằng Đinh Trường Sinh này là lai giả bất thiện xuất hiện ở đây không có ý gì tốt cả, đến bây giờ Tương Ngọc Điệp còn ở bên ngoài không có vào, tiểu tử này một mình chạy vào, thấy sự tình như vậy là cũng đã hiểu rồi.
-Nói nhảm , sáng sớm tôi từ Hồ Châu một đường chạy đến đây, chỉ là để ăn cá của ông sao? Lão già kia, có phải là ông đối với cái món cá của mình rất tự tin lắm phải không ?
Đinh Trường Sinh miệng mở ra liền không có chút nào khác sáo rồi, ánh mắt Bạch Khai Sơn một hồi buộc chặc, lão lặng lẽ đưa lên tay áo có khẩu sung ẩn giấu ở bên trong, nhưng Đinh Trường Sinh thì không có biết, trong lúc này hắn vào cũng là tay không tấc sắt .
-Cậu còn trẻ tuổi, cùng người lớn tuổi nói chuyện tốt nhất là lịch sự một chút.
Bạch Khai Sơn nói ra .
-Được, khách sáo một chút, Bạch Khai Sơn .. có phải ông quả thật cho mình là đại ca xã hội đen của tỉnh Trung Nam này rồi phải không? Ông nghĩ sao mà cho mình cái quyền tốt như vậy chứ?
-Đinh cục trưởng, cậu đừng có vu oan người , tôi là một người kinh doanh nghiêm chỉnh, chưa từng có làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương, lời này của cậu từ đâu nói đến vậy, nếu như cậu không phải tới đây ăn lẩu cá, thì tôi cũng không cần lưu cậu ở lại nơi đây, cậu đi đi.
Bạch Khai Sơn mặt lạnh lùng nói ra .
-Đi? Ha ha… tốt ..đem người giao cho ra….thì tôi sẽ đi, nói cách khác, cho dù là ông có báo động, tôi cũng sẽ không đi đâu cả.
Đinh Trường Sinh cầm lấy chén trà trên bàn, chính mình tự rót cho mình một ly trà , ung dung cầm lên uống .
-Đinh cục trưởng.. tôi không rõ cậu đây là ý gì? Người nào vậy?
-Tôi nhớ giữa chúng ta đã từng đàm luận qua về chuyện của Tương Ngọc Điệp, tôi nói thật cho ông biết, Tương Ngọc Điệp hiện tại đã là tình nhân của tôi rồi, như vậy chuyện của nàng thì chính chuyện của tôi , hai đứa em của nàng cũng chính là em vợ cũa tôi, ông bắt lấy em vợ của tôi, tôi đây làm anh rể mà không quan tâm tới, vậy cũng không thể nào nói nổi cái thằng anh rể này là gì a.
Đinh Trường Sinh nói lý hỏi.
-Ồ? Còn có việc này sao, nhưng em của Ngọc Điệp quả thực tôi không có gặp, cậu nói tôi bắt giữ bọn họ, chuyện này không thể nói lung tung bậy bạ được, đây chính là chuyện phạm pháp đấy.
Bạch Khai Sơn thề thốt phủ nhận nói .
-Ông Bạch, tôi chỉ nói một lần, tuyệt sẽ không nói lại lần thứ hai, trước kia ông cũng đã từng ngồi xổm nhìn qua cửa số trong tù rồi, biết rõ quy củ bên trong đó như thế nào , tôi thấy những năm qua chắc ông đã quên quy củ bên trong đó rồi , vậy hãy ngồi đây cố nhớ lại một chút đi .
Đinh Trường Sinh cười híp mắt nói ra.
-Đinh cục trưởng, ăn nói cẩn thận một chút..
-Tôi bây giờ đi ra ngoài, cá cũng không ăn, tôi cho ông thời gian một tiếng, đem người mang đến cho tôi ở bãi đỗ xe, tôi chờ ông nếu như qua đi một giờ, tôi sẽ không khách sáo đâu.
Đinh Trường Sinh nói xong đứng dậy rời khỏi .
-Không tiễn ..nhưng tôi cũng nói cho cậu biết một câu, chỗ này của tôi không có giữ người, cậu đến địa phương khác tìm đi.
Bạch Khai Sơn vuốt vuốt chòm râu nói ra .
-Được…vậy thì nửa giờ, nếu như nửa giờ sau không thấy người, thì mỗi ngày tôi sẽ đi theo ông... đến lúc đó thì ông cũng đừng mong làm được cái gì, tôi sẽ bám theo mãi cho đến khi đưa được ông vào nhà dưỡng lão mới thôi, còn nữa, từ nay về sau, ông và Tương Ngọc Điệp cũng không còn có mối quan hệ gì, nếu như ông lại ra tay, thò cánh tay nào, tôi liền băm cánh tay đó.
Nói xong Đinh Trường Sinh kéo cửa ra, nhưng là trước cửa đang đứng đấy hai tên, chặn đường đi của hắn lại.
Lời nói to ở trong phòng thì bên ngoài nghe rất rõ, cho nên chưa có mệnh lệnh của Bạch Khai Sơn, người ở phía ngoài làm sao có thể thả hắn đi được.
Thấy không thể đi tiếp, Đinh Trường Sinh lại quay đầu, nhìn Bạch Khai Sơn nói ra:
-Lớn tuổi như vậy rồi, mà còn chơi cái đồ chơi này, tôi xem ông đời đã tối đen rồi, ông già rồi thì nên rửa tay gác kiếm, cùng người trẻ tuổi tranh giành để làm cái gì? Ông tuổi tác quá cao, đã không còn thích hợp làm xã hội đen rồi.
Nói xong quay người lại, lập tức chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, mà lúc này Đinh Trường Sinh hai tay trái phải vặn xoay một cái, vừa vặn đem sức lực toàn thân chụp lấy hai cánh tay kia, một bên một cánh tay, cứ thế đã bị cánh tay của hắn đánh bay, cái này là thốn kình, hai tên này bị chịu thiệt liền ăn quả đắng, căn bản do không coi Đinh Trường Sinh coi vào đâu, nên bị bất ngờ không đề phòng, bị hắn đánh lén khiến ăn thiệt thòi .
-Còn hai mươi tám phút đồng hồ đấy.
Đinh Trường Sinh tiếp tục đi lên phía trước , vừa đi vừa nói .
Nhìn thấy Đinh Trường Sinh toàn thây trở ra , nhưng không có theo hai đứa em của mình ra, Tương Ngọc Điệp không ngồi yên được nữa, mở cửa xe chạy về phía Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh lúc này đã chui vào trong xe của hắn khóa cửa lại, mặc kệ cho nàng ở bên ngoài gõ cửa đều không để ý tới , tự mình ngã người ở chỗ ngồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Kha Tử Hoa thấy thế lại đem Tương Ngọc Điệp lôi trở lại xe hơi của nàng.
-Cậu nói cho tôi nghe tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà hắn không để ý tới tôi?
Tương Ngọc Điệp lúc này thật sự hỗn loạn rồi, nàng lo lắng nhất tựu là Bạch Khai Sơn Tướng kể hết chuyện của mình cho Đinh Trường Sinh nghe , nếu nói như vậy, chính mình liền thật sự đã xong.
Còn Đinh Trường Sinh đối với chính mình rất tự tin, chỉ chốc lát liền vang lên tiếng ngáy, thẳng đến lần nữa bị nghe tiếng gỏ cửa xe mới bừng tỉnh hé mắt ra, thấy là Kha Tử Hoa lúc này mới mở cửa xe .
- Chuyện gì vậy?
-Bọn họ đã được thả ra rồi, vừa rồi hai đứa em của Tương Ngọc Điệp gọi điện thoại đến nói bọn họ đã được thả ra tại phía đông thành rồi, cũng không biết là vị trí nào, Tương Ngọc Điệp đã chạy tới đó, chúng ta mau đến xem sao.
-Được rồi ..anh lái xe đi, tôi ngủ thêm một chốc nữa, mấy ngày nay tôi chịu đựng quá mệt rồi… hư mất.
Đinh Trường Sinh liền chui vào chỗ ngồi phía sau muốn tiếp tục ngủ.
-Ha ha ..vừa rồi ở bên trong cậu thương lượng như thế nào vậy? Rõ ràng là bọn chúng đem người thả ra rồi.
Kha Tử Hoa vừa lái xe vừa hỏi .
-Này….đừng hỏi nhiều, đưa điện thoại di động của anh cho tôi mượn một chút.
Đinh Trường Sinh ngồi ở đằng sau lầu bầu nói ra .
Kha Tử Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, liền đưa điện thoại di động của mình cho Đinh Trường Sinh, còn tưởng rằng điện thoại di động của hắn hết pin, nhưng là thời gian dần qua, mặt của Kha Tử Hoa xạm đen lại.
-Này ..có phải là đài truyền hình Giang Đô phải không?
Đinh Trường Sinh nắm chặt lỗ mũi của mình để thay đổi giọng nói .
-Vâng, đây là đài truyền hình dân sinh Giang Đô, xin hỏi có thể giúp được gì không ạ?
-Đúng vậy, tôi report, tôi trước đây là làm đầu bếp cho quán lẩu cá Thành Đô, tôi muốn tố cáo dầu dùng nấu ăn trong quán đều là loại dầu cống ngầm, rất rẻ mạt, tôi phát hiện ra, vì tôi có lương tâm nên tố cáo để cho đài truyền hình đến làm phỏng vấn điều tra…. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.