Chương trước
Chương sau
-Thật sự nơi đây là vùng khỉ ho cò gáy nghèo nàn a, hạng mục này nếu rơi vào Hồ Châu, sẽ mang lại cho Hồ Châu biết bao lợi ích, anh chẳng lẽ không biết sao, xem ra tuổi cua anh không lớn lắm, tác phong quan liêu lại vô cùng lợi hại, Hồ Châu có anh làm cán bộ chủ nhiệm khu đang phát triển, khó trách cái khu đang phát triển này ngóc đầu không nổi.
Nhìn thấy cha của mình đang kinh ngạc, đứng ở bên cạnh Tần Chấn Bang, Tần Mặc nhịn không được liền lên tiếng.
-Vị này chính là…?
Đinh Trường Sinh nhìn về phía Tần Chấn Bang hỏi.
-Há, tôi đã quên giới thiệu, đây Tần Mặc co gái của tôi, Tần Mặc .. tại sao con nói lời như vậy chứ, Đinh chủ nhiệm tuổi trẻ tài cao, con xem con một chút đi, phải noi gương của Đinh chủ nhiệm học tập , tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ cấp xử.
Tần Chấn Bang lão hồ ly này lúc đem Đinh Trường Sinh giới thiệu cho con gái mình, nghe qua như là đang khen ngợi Đinh Trường Sinh, nhưng lại cường điệu nhấn mạnh Đinh Trường Sinh tuổi còn trẻ, đây là ý gì ?
Tần Chấn Bang nhấn mạnh về Đinh Trường Sinh như vậy ý tứ kia rất rõ ràng, khi ta đã tới tìm ngươi, thì đối với ngươi đã rõ như lòng bàn tay, cho nên không cần phải ở trước mặt giả bộ làm sói vẫy đuôi.
-Hạnh ngộ ..thật sự là hổ phụ thì không bao giờ sinh khuyển tử, Tần tiên sinh làm sinh ý rất lớn, có năng lực phi phàm, lại còn có con gái xinh đẹp tài giỏi như vậy , thật sự là hạnh phúc quá đi..
Đinh Trường Sinh tán thán nói .
Lúc mới bắt đầu, Tần Mặc cảm thấy lời này rất là xuôi tai đấy, nhưng cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng lại nói không nên lời, vì thế trừng mắt nhìn Đinh Trường Sinh, cũng không nói gì được.
Thế nhưng Tần Chấn Bang là thứ lão hồ ly, nghe lời này một cái đã biết rõ tiểu tử này đang chiếm tiện nghi con gái mình, bởi vì lối nói chuyện của Đinh Trường Sinh hoàn toàn là có ý cùng Tần Chấn Bang ngang hàng, nếu Đinh Trường Sinh cùng mình ngang nhau, như vậy thì chẳng khác gì là trưởng bối của Tần Mặc…
-Thôi được rồi…được rồi… Trường Sinh, vừa rồi khi tôi đến đây còn có Dương Phụng Tê, cô ấy cũng làm bên đầu tư, biết rõ về tiền cảnh hạng mục này, là bằng hữu của Đinh chủ nhiệm, cô ấy nhờ tôi nhắn với Đinh chủ nhiệm là, nếu như hạng mục này Đinh chủ nhiệm có thể thúc đẩy, như vậy thì chỗ tốt cũng sẽ không thiếu phần của Đinh chủ nhiệm đâu..
Tần Chấn Bang mở to hai mắt nói bậy nói bạ..
Dùng Dương Phụng Tê có quan hệ với mình, có chuyện gì mà không thể trong điện thoại nói hoặc là gặp mặt nói chuyện, cần gì phải dùng tới ngươi một người bên ngoài truyền lời , xem ra ngươi vẫn là chuẩn bị không đủ tỉ mỉ, đương nhiên, Đinh Trường Sinh cũng sẽ không chọc thủng chuyện này với Tần Chấn Bang.
-Tần tiên sinh, chú lầm rồi, một phó chủ tịch cùng với một chủ tịch thành phố cũng không thể thúc đẩy cái hạng mục này, trong khi cháu chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ của khu đang phát triển làm sao có cái khả năng này, nếu cháu làm được như vậy thì đâu có còn ở đây làm chủ nhiệm khu đang phát triển chứ?
Đinh Trường Sinh tựa như tự giễu nói .
-Hừ…coi như cũng tự biết mình.
Tần Mặc nghe đến đó, đứng bên cạnh cũng không nhường một câu nói ra .
Nhưng Đinh Trường Sinh hôm nay là tới để gặp Tần Chấn Bang, không phải là để gặp một cô gái xinh đẹp nhưng không rành thế sự, cho nên đối với lời của nàng, hắn làm mắt điếc tai ngơ .
-Nhưng theo tôi biết, hạng mục này quyền quyết định không có ở bên ủy ban thành phố kia , mà là cùng Đinh chủ nhiệm có mối quan hệ lớn lao.
Tần Chấn Bang hai mắt lộ ra tinh quang, xem ra Tần Chấn Bang tuy là người ngoài, nhưng cũng nhìn ra nội bộ của thành phố Hồ Châu không bình lặng, một câu đã vạch trần thiên cơ .
-Tần tiên sinh, cháu thấy cũng hơi kỳ lạ, chú đã cùng chủ tịch Lương ở trêи tỉnh là bằng hữu, sao không lại để cho Lương chủ tịch ra mặt giải quyết chuyện này?
Đinh Trường Sinh giả bộ nghi vấn hỏi.
-Trường Sinh, tôi cũng không sợ nói thật với Đinh chủ nhiệm, có câu nói là dưa xanh hái ăn không ngọt, Lương chủ tịch là chủ tịch tỉnh, quản sinh ý khắp toàn tỉnh, tôi là đầu tư tại địa phương Hồ Châu, tương lai sau này là tôi phải giao thiệp với quan viên Hồ Châu, tôi không muốn để cho trêи tỉnh làm áp lực xuống, vì nếu là như vậy thì không phải là khắp nơi gây thù hằn sao? Đến lúc đó thì làm sao mà làm sinh ý thuận lợii nữa, Đinh chủ nhiệm cứ nói có phải vậy không?
Tần Chấn Bang hỏi.
Đinh Trường Sinh không nói thêm gì, nhưng trong nội tâm thì nói ra, đây mới là cách người làm ăn nên nói, nếu lời này vào lúc hắn không biết rõ thái độ Thạch Ái Quốc, Đinh Trường Sinh có thể sẽ rất cao hứng thúc đẩy chuyện này..
-Tần tiên sinh.. cháu cũng nói thật, hạng mục này mức độ ô nhiễm như thế nào đây? Nếu như hạng mục này tại Hồ Châu rơi xuống, môi trường ở đây sẽ như thế nào?
Đinh Trường Sinh chỉ vào xa xa hồ Lạc Mã hỏi.
-Công nghiệp làm ô nhiễm là một đại vấn đề, hạng mục Px gây ô nhiễm đương nhiên cũng tồn tại, nhưng chúng ta sở dĩ bỏ tiền đầu tư lớn như vậy, trong đó có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là chúng ta muốn xây dựng một nhà máy xử lý nước thải, cam đoan một giọt nước dơ cũng sẽ không ở lại trêи đất Hồ Châu, còn về các mặt ô nhiễm khác, chúng ta đều có thể khống chế.
-Được, nếu Tần tiên sinh chịu đem lời hứa hẹn này viết lên trong hiệp nghị đầu tư, cháu tin rằng cái hạng mục này ngụ lại Hồ Châu vấn đề sẽ là không lớn, cháu sẽ cực lực thúc đẩy cái hạng mục này rơi xuống tại Hồ Châu, như thế nào đây?
Đinh Trường Sinh rất thoải mái nói ra, chỉ cần đem những điều kiện này đưa vào trong giấy tờ, đến lúc đó cái hạng mục này cũng không sợ ngươi nói chạy là bỏ chạy, nhưng nếu ngươi không theo như hiệp nghị định ra, thì chính phủ sẽ xử phạt ngươi khóc cũng không tìm tới cửa miếu.
Nhưng là đối với Tần Chấn Bang mà nói, thì sẽ nghĩ đến cách khác, chỉ cần cái hạng mục này rơi xuống đất Hồ Châu, sau đó phát triển, trở thành nhà đầu tư nộp thuế lớn nhất cho địa phương, thì ông cũng không cần đến những điều kiện đã ký với các quan viên chính phủ kia, bọn họ sẽ tự nghĩ ra tất cả các biện pháp thay ông che lấp, cái này là sự thật.
-Vậy cũng tốt .. đúng rồi, Trường Sinh … tôi nghe nói trước đây cháu có làm thư ký chó bí thư thành ủy phải không?
-Vâng Tần tiên sinh, có chuyện gì thì cứ nói đi, cháu tin chắc là trước khi chú đến đây cũng đã nghiên cứu lý lịch của cháu triệt để rồi, chúng ta cũng đừng có ngươi đoán ta, ta đoán ngươi nữa, làm như vậy thì lãng phí thời gian lắm .
-Ha ha, tốt..rất sảng kɧօáϊ, cứ như vậy đí, tôi muốn bái phỏng gặp mặt Thạch bí thư xã giao một chút, thế nào….thay tôi an bài, Lương chủ tịch trêи tỉnh đối với Thạch bí thư rất là tin cậy, khi tôi tới gặp Lương chủ tịch có nói, nếu đến Hồ Châu thị sát nếu thấy được thì làm, kiên quyết không thể kéo dài được nữa, muốn rút thì cũng mau rút ngay.
Tần Chấn Bang nửa thật nửa giả nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.