Chương trước
Chương sau
- Hay là em dừng tay lại đi, chị phát hiện càng ngày lại càng không hiểu em rồi.
Hồ Giai Giai vội vàng nói .
-Ai …lời này của chị làm em rất đau lòng, giờ cũng muộn rồi để em mời khách từ phương xa đến dùng cơm, thuận tiện để cho chúng ta thâm nhập hiểu thêm một chút lẫn nhau?
Đinh Trường Sinh vừa cười vừa nói .
-Lưu manh .. bản tính đúng là khó sửa đổi, chị nói cho em biết, lần này đừng nghĩ đến chuyện khi dễ chị nữa, nếu em không cần mặt mũi nữa, chị sẽ đi cáo em đấy.
Hồ Giai Giai giả vờ tức giận nói .
-Há..đúng rồi, đêm nay cũng đúng là không được, em có hẹn rồi, ngày mai đi.. i đêm nay chắc chị phải đến nhà đưa tin cho anh rể chị chứ …
-Cảm ơn, chuyện của chị không cần em quan tâm, cứ quản cho tốt chuyện của em là được rồi, còn có chuyện này, chuyện ở huyện Hải Dương là ngươi em từ phía sau lưng ra tay phải không?
Hồ Giai Giai lời nói xoay chuyển, thoáng cái quay trở lại Hải Dương
-Chuyện ở Hải Dương? Chuyện gì vậy chị?
Đinh Trường Sinh lập tức hiểu ý của Hồ Giai Giai, nhưng hắn ra vẻ cái gì cũng không biết hỏi.
-Đinh Trường Sinh… em còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo chị đúng không? Trong huyện Hải Dương ai cũng đều nói, chuyện của Hạ Phi là do em bày ra, còn kéo cả chủ nhiệm tổ chức cán bộ Hạ Minh Tuyên của thành phố Bạch Sơn liên lụy vào rồi, việc này không có lửa thì làm sao có khói, em cứ ngẫm lại nên giải thích thế nào rỏ ràng đi, dù sao em cũng là người của huyện Hải Dương, em định cả đời này không có trở về lại sao? Hạ Minh Tuyên làm chủ nhiệm phòng tổ chức cán bộ nhiều năm như vậy, thuộc hạ cũ của ông ta còn lại cũng không ít, em phải cẩn thận một chút a .
-Không phải là em, đây là người nào nói, như thế nào chuyện gì cũng đều kéo tới trên người của em vậy, thật sự là em bị oan…. Em ở phía xa tận Hồ Châu, chuyện của Bạch Sơn thì làm sao em biết chứ, đây là âm mưu ..đây là có người cố ý hãm hại em, chị nói cho em biết , việc này chị nghe ai nói?
Đinh Trường Sinh nghe qua lời này liền nóng nảy .
Rất rõ ràng, đây là một tác dụng phụ, hơn nữa cái tác dụng phụ này thì Đinh Trường Sinh thật là không có nghĩ đến , bởi vì nếu là như vậy thì mình rất có thể đã đắc tội với quan trường Bạch Sơn rồi, hắn tự cho là mình che giấu rất tốt , nhưng không nghĩ tới vẫn là có người liên tưởng đến trên người mình.
Đương nhiên, chứng cứ rõ ràng thì bọn họ không có, nhưng có chút sự tình thì căn bản cũng không cần chứng cứ rõ ràng, chỉ việc suy đoán là đã đủ rồi, hơn nữa suy đoán sau lưng, còn có thêm dầu thêm mỡ vào rồi truyền bá .
Tuy Đinh Trường Sinh biết rõ, lời đồn đãi này nhất định đến từ Lâm Xuân Hiểu, bởi vì lúc chuyện này vừa mới phát sinh, chẳng những là La Hương Nguyệt đã gọi điện thoại cho mình, ngay cả Lâm Xuân Hiểu cũng gọi điện thoại cho hắn, nói xa nói gần khuyên bảo hắn làm người đừng có quá tuyệt tình, có câu nói là làm người thì hãy lưu một đường, để ngày sau còn dễ nói chuyện .
Thế nhưng Đinh Trường Sinh xem ra, tuy quan trường không phải là giang hồ, nhưng so với giang hồ thì sự thật càng thêm tàn khốc hơn, trên giang hồ còn có nói đến chữ nghĩa, nhưng trên quan trường lại chỉ có một chữ lợi, nếu bị đánh ngã xuống đất, lại bị đạp thêm một cước, cho ngươi trọn đời không được siêu sinh, nói cách khác, nếu đã cắn thì phải cắn chết , chứ đừng có để đến lúc đó bị cắn lại thì hối hận không kịp, vì trước đó không có đẩy đối phương vào chỗ chết giờ thì đã quá muộn.
…………………………………………………………………………………………
La Hương Nguyệt gõ cửa, khi được cho phép, liền bước vào phòng làm việc của Lâm Xuân Hiểu.
Bởi vì vấn đề của Hạ Phi, chuyện Lâm Xuân Hiểu đổi đi đến Hồ Châu tạm thời ngừng, chuyện này cũng làm cho rất nhiều người không kịp chuẩn bị, nhất là chủ tịch huyện Vu Toàn Phương , lúc này Vu Toàn Phương cũng rất hối hận lúc ấy không có cùng Lâm Xuân Hiểu nhanh chóng bản giao cho nhanh, hiện tại bây giờ cũng bỏ dở, không biết lúc nào mới có thể khởi động lại, điều này làm cho Vu Toàn Phương rất phiền muộn, mắt thấy vị trí bí thư huyện ủy tới ta , không ngờ lại xảy ra sự tình như vậy.
Còn Lâm Xuân Hiểu cũng đang phiền muộn, bởi vì chuyện Hạ Phi này đã tạo thành ảnh hưởng cực xấu, cho nên gần đây các nhà đầu tư đầu tư đang nhiệt tình cũng nhận lấy ảnh hưởng lớn, lập tức chần chừ tính toán lại, cho nên khu đang phát triển của trấn Lâm Sơn không có nhận được thêm nhà đầu tư nào, ảnh hưởng đã bắt đầu hiện ra .
-Chị Lâm. đây là trên thành phố cấp phát thông báo về việc tỉnh Trung Bắc tổ chức hiệp đàm vấn đề hội đầu tư của trung bộ địa khu, hỏi chúng ta có muốn tham gia không?
La Hương Nguyệt đem một phần văn kiện đưa cho Lâm Xuân Hiểu .
-Tham gia ..khẳng định phải tham gia, đúng rồi, tranh thủ thời gian với người của cục chiêu thương đầu tư, tổ chức định ra một phương án, tranh thủ có thể tìm kiếm triệu hồi mấy nhà đầu tư lớn đến đây.
Lâm Xuân Hiểu nói .
-Vâng, em lập tức đi an bài.
-Còn có chuyện gì khác nữa không?
Lâm Xuân Hiểu hỏi trống không, nhưng La Hương Nguyệt biết rõ nàng đang hỏi về cái gì, đó chính là về khu khai phát Hồ Châu.
-Nghe nói có một hạng mục lớn muốn đầu tư tại Hồ Châu, tầm mười tỉ, nhà đầu tư đã đối với khu khai phát làm khảo sát.
La Hương Nguyệt thận trọng nói ra .
- Ừ, kết quả như thế nào?
Lâm Xuân Hiểu chấn động hỏi.
-Còn chưa có kết quả, hình như nhà đầu tư đối với khu đang phát triển Hồ Châu không hài lòng , lại đi đến tình Trung Bắc khảo sát rồi .
-Còn gì nữa không?
Lâm Xuân Hiểu thở dài một hơi, hỏi.
-Hồ Giai Giai cũng đi đến Hồ Châu rồi..
La Hương Nguyệt khi nói xong lời này sợ lại chọc giận Lâm Xuân Hiểu .
Quả nhiên, Lâm Xuân Hiểu sau khi nghe nói như thế, sắc mặt trở nên âm trầm hơn, La Hương Nguyệt không dám nói gì thêm nữa rồi, chỉ là đứng yên, cũng không dám bước đi, tiến thoái lưỡng nan …

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.