Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1371: RĂN DẠY..
-Ai ai… quá mức a, đây chính là phòng làm việc, lớn gan làm bậy như vậy, còn nghĩ đến chuyện tiến bộ sao?
Đường Linh Linh với Đinh Trường Sinh cũng đã cùng một chỗ ăn lần cơm, hơn nữa nàng lại có quan hệ với Cổ Thanh Sơn, cho nên cùng với Đinh Trường Sinh cũng xem như là thân thiết, trước đó nàng đã nghĩ đến đem cháu gái của mình Đường Tình Tình giới thiệu cho Đinh Trường Sinh, nhưng Đường Tình Tình có nói là Cố Hiểu Manh hình như ưa thích Đinh Trường Sinh, cho nên nàng không xen vào làm người thứ ba .
-Chị có phải là đa tâm rồi phải không, chẳng qua là em cảm thấy hình như bàn tay của chị có chút không mịn màng lắm, chuyện gì đã xảy ra vậy, chị cứ lo thăng quan mà không biết chăm sóc tốt bản thân chính mình rồi, phận làm em thì phải lo lắng cho chị chứ ..
Đinh Trường Sinh cười đùa hí hửng nói ra .
-Biến đi qua một bên, ai mà có đưa em kỳ cục như vậy chứ? Vậy em từ đâu đến đây vậy?
-À…bây giờ cũng đã trưa rồi, bằng không em mời chị đi ăn cơm a.
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Này… nếu không có việc thì cháu chẳng đến đây đâu, nói đi …có chuyện gì, Cố chủ nhiệm vừa mới đưa ra quy định rồi, trong buổi trưa không cho phép đi ra bên ngoài ăn cơm, chỉ dược ăn dưới căn tin, dì phải làm gương cho nhân viên, không để cho mất mặt lão Cổ được..
Đường Linh Linh khéo léo từ chối lời mời của Đinh Trường Sinh.
Đinh Trường Sinh vào đến phòng làm việc của mình thì đã không biết bao nhiêu người nhìn thấy rồi, hơn nữa khi nàng tới công tác tại phòng tổ chức cán bộ thành ủy, vốn đã có nhiều người không phục, may là có Cổ Thanh Sơn có năng lực để cho mình ngồi lên cái vị trí phó chủ nhiệm này, cho nên nàng vẫn luôn cụp lại cái đuôi để mà đối nhân xử thế đấy.
Còn thân phận Đinh Trường Sinh càng đặc thù, chẳng những trước đây hắn là thư ký của bí thư thành ủy , mà còn là con nuôi của Cổ Thanh Sơn, nếu chính mình cứ như vậy cùng hắn đi ra ngoài ăn cơm, cái việc nói bóng nói gió là̉ chịu không được rồi, nàng cũng không muốn có thêm cái phiền toái gì.. .
-Thật vậy sao…vậy là em cũng có thể tiết kiệm được ít tiền rồi, nếu không cứ thế này đi, em đi theo chị xuống căn tin ăn, em cũng muốn nhìn xem căn tin của phòng tổ chức cán bộ như thế nào, dù sao căn tin của khu khai phát không được tốt lắm, cho heo ăn cũng không sai biệt lắm, rất nhiều người không muốn đến chỗ đó ăn, em cũng vì chuyện này mà phiền lòng lắm, có ăn ngon thì mới làm việc tốt chứ, nhân viên nhà nước cũng là người mà, đúng không chị?
-Ai …xem ra em hôm nay là ỷ lại vào chị rồi, đầu tiên nói trước, nếu là có sự tình thì nói ngay bây giờ, chư lát nữa có thể sẽ không có cơ hội nói, chị thường cùng với mấy vị phó phòng khác, kể cả Cố chủ nhiệm ăn cơm chung đấy.
Đường Linh Linh đã biết rõ thằng này có việc, chứ không có thì hắn chẳng có rỗi hơi tới nơi này đi dạo đâu.
-Vậy được rồi, chị Đường …chị có biết thẩm phán Dương Phàm bên tòa hình sự không vậy?
Đinh Trường Sinh do dự một chút, chưa biết ngỏ lời như thế nào cùng Đường Linh Linh liên hệ..
-Hừ…chị biết là có việc mà, thì sao….tìm nàng để làm chi, chọc đến quan tòa nào rồi hả?
Đường Linh Linh cười híp mắt hỏi, hơn nữa còn quay người lấy cho hắn một ly trà đưa tới.
Đinh Trường Sinh lúc này mới chú ý tới, trong phòng làm việc Đường Linh Linh không có mang giày cao gót, mà là mang một đôi dép lê bông vải, còn mang theo đôi vớ cao màu da người bao bọc lấy trên cặp đùi trắng nõn trơn nhẵn rất tròn của nàng bên trong cái váy quá gối, thật làm cho tâm thần nam nhân nhìn thấy phải lắc lư, làm cho ngữ khí của Đinh Trường Sinh trì trệ chậm lại.
-Um… cứ xem như thế đi …chị có thể giúp em ước hẹn với thẩm phán Dương Phàm, em muốn xin mời cô ấy ăn một bữa cơm, có một vụ án, đến lúc đó em hỏi thăm một chút, quả thật là em có việc cần biết cho rỏ ràng..
Đinh Trường Sinh sợ Đường Linh Linh phát hiện ánh mắt của mình đang gây rối trên cặp đùi với cái mông của nàng, nên tranh thủ thời gian thu hồi ánh mắt lại .
-Về chuyện này không phải là không được, bất quá em đừng để cho người ta phạm vào sai lầm, người ta mới vừa lên làm phó chánh án đấý.
Đường Linh Linh do dự nói .
-Chị an tâm.. em là hạng người như vậy sao? Chị nói một chút, em đã hại qua ai chưa?
Đinh Trường Sinh lời hứa son sắt nói.
-Vậy được rồi, để chị thử xem, em cũng biết, hiện tại chính trị và pháp luật ước thúc rất nghiêm khắc, đừng để đến lúc đó làm cho người bắt được cái chuôi thì sẽ không tốt ...
Đường Linh Linh cười rồi liếc Đinh Trường Sinh một cái nói .
……………………………………………………………………………………..
Lúc này hai người đã chuyển qua đề tài khác rồi.
-Chị Đường…. em đây nói là thật, phòng tổ chức cán bộ đúng ra phải khảo sát thật tốt cán bộ, đừng có mang cái bệnh tham đề bạt, để rồi đề bạt lên những kẻ không ra gì… tham quan thối nát…
Đinh Trường Sinh không chút khách sáo đang nói ra chưa hết câu …thì cánh cửa bị đẩy ra, đó chính là Cổ Thanh Sơn .
-Con ở nơi này nói hươu nói vượn cái gì vậy? Không có chuyện gì làm à?
Cổ Thanh Sơn sắc mặt tái xanh hỏi.
-Há,…con đi tìm Đường phó chủ nhiệm để báo cáo động thái tư tưởng của mình, Cố chủ nhiệm, việc này không được sao a?
Đinh Trường Sinh tìm một cái lý do không thể tào lao hơn nói ra, nghe được Đường Linh Linh thiếu chút nữa bật cười, nghĩ thầm, cái thằng này đá trúng cây thiết bản rồi, để xem ngươi kết thúc như thế nào .
-Báo cáo cái rắm, đến phòng làm việc của cha nuôi có việc chút..…
Cổ Thanh Sơn quay đầu đi .
Đinh Trường Sinh quay người hướng phía Đường Linh Linh ra dấu có gì thì gọi điện thoại, ngoan ngoãn đi theo phía sau Cổ Thanh Sơn vào phòng làm việc của ông, kỳ thật Cổ Thanh Sơn đi WC toa-lét, lúc trở về chợt nghe thấy Đinh Trường Sinh tại trong văn phòng Đường Linh Linh lớn tiếng bình luận huyên thuyên về công tác tổ chức cán bộ, đây nếu là dân chúng đầu đường cuối ngõ nghị luận thì không nói làm gì, nhưng Đinh Trường Sinh đã là cấp cán bộ thị xử, còn là một đảng viên, nói lý ra nghị luận như vậy thì vô cùng không thích hợp, đây mới là nguyên nhân mà Cổ Thanh Sơn nổi giận.
-Đóng cửa lại...
Cổ Thanh Sơn chỉ cửa rồi nói ra .
Đinh Trường Sinh đóng cửa lại, sau đó đứng ở trước bàn làm việc Cổ Thanh Sơn, chờ Cổ Thanh Sơn tiến thêm một bước phê phán, nhưng khiến cho Đinh Trường Sinh không hiểu, Cổ Thanh Sơn rõ ràng không có tiếp tục la mắng hắn.
-Ngồi đi Trường Sinh, con là đảng viên, cũng là một cán bộ cấp xử, nói chuyện không chính chắn như vậy , có biết là lời nói mới vừa rồi kia nếu như bị người bẩm báo lên thượng diện, con sẽ có kết quả là gì không?"
-Cha nuôi ..bây giờ cũng đâu phải là thời kỳ cách mạng văn hóa đâu, phải có ngôn luận tự do a .
Đinh Trường Sinh không phục phản bác .
-Này…con cho là lãnh đạo của con là Thạch bí thư, nên không đem những người khác để vào mắt phải không? Thạch bí thư có thể làm cả đời sao? Hắn không về hưu à? Hắn không bị điều đến những địa phương khác sao? Con mới hơn hai mấy tuổi, con đường của con còn rất dài, nếu con cứ tiếp tục như thế, thì cha thấy sớm muộn gì con cũng sẽ phải gặp chuyện không may, thế nào cũng xảy ra chuyện đại sự cho mà coi.
Cổ Thanh Sơn tức giận nhìn Đinh Trường Sinh nói ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.