Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1330: RÈN SẮT KHÔNG THÀNH THÉP..
-Có phải vụ án náy nếu xử thì tội sẽ tăng nặng?
Đinh Trường Sinh trở nên kích động, nếu như dưới tình huống không xử nặng, rất có thể là sẽ chỉ giam tại trại tù của tỉnh, Đinh Trường Sinh sẽ có thể qua mối quan hệ vận tác, đem Mã Kiều Tam đẩy tới trại giam Thanh Hải, đương nhiên hết thảy đều vẫn là suy tính, hơn nữa làm như thế nào để khống chế Mã Kiều Tam này thì hắn vẫn chưa có biết phải làm sao bây giờ.
-Dựa theo bây giờ chúng ta đang cân nhắc tính toán mức hình phạt, ít nhất cũng phải là khó có ngày trở về, bằng không thì cũng sẽ không đưa tới viện kiểm sát thành phố.
Trần Đông nói ra
-Há, ai đang làm vụ án này?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Như thế nào? Cậui muốn biện hộ cho hắn sao? Thằng này không phải là chính cậu đưa vào đây sao?
Trần Đông cổ quái nhìn Đinh Trường Sinh liếc hỏi.
-Biện hộ cho hắn? Tôi sẽ dám vì vụ thuốc phiện này mà biện hộ cho hắn? Đừng có nói đùa nhu vậy chứ?
Đinh Trường Sinh nói ra .
-Vậy cậu nghe ngóng vụ án này để làm gì?
-Tôi muốn gặp mặt hắn, có chút chuyện khác muốn hỏi hắn một chút, có được không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
-Được .. đừng nói là gặp hắn một chút, nếu cậu muốn cùng hắn ăn mừng năm mới cũng không có vấn đề gì, An Lôi xử lý vụ án này, để tôi gọi cô ấy tới ...
-Cảm ơn anh Đông ..À.. gần đây có gặp các lãnh đạo thành phố báo cáo công tác hay không vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
Trần Đông rất nhanh cho gọi điện thoại An Lôi, rồi cúp điện thoại nhìn Đinh Trường Sinh nói ra:
-Ai ..từ lúc cậu không còn làm thư ký cho bí thư Thạch, cái cô thư ký Trương Hòa Trần kia thì không dễ tiếp xúc, gọi điện thoại thì nhờ rất khó khăn, cho nên đã rất lâu rồi cũng không có gặp Thạch bí thư, hơn nữa dạo này thấy Thạch bí thư cũng rất bề bộn, để qua một thời gian ngắn nữa đi, đến lúc đó tôi nhờ cậu dẫn đường qua..
- Ừ, nhưng kỳ thật phạm trù cái công việc này của anh, chưa hẳn Thạch bí thư hiểu được, bất quá tôi có thể giới thiệu cho anh cgặp La phó bí thư báo cáo cũng được, nhất là các phương diện về tham ô, không làm tròn trách nhiệm..v..vv.. phó bí thư La đã làm nhiều năm làm bí thư bên Ban kỷ luật thanh tra , tôi tin rằng hai người nhất định là có tiếng nói chung dễ hơn . . .
Đinh Trường Sinh còn chưa nói xong, thì An Lôi ôm một chồng hồ sơ bước vào.
-Trần kiểm… anh tìm tôi à…
- Đúng, đây là Đinh chủ nhiệm, hai người đã biết nhau, không cần tôi giới thiệu , Đinh chủ nhiệm muốn biết một chút về bản án Mã Kiều Tam, có gì cô phối hợp, hắn muốn tìm hiểu cái gì, thi cô giúp hắn nhé..
Trần Đông vừa rồi bị lời nói của Đinh Trường Sinh nói làm giật mình không nhẹ , nếu không phải vì An Lôi tiến đến, thì Trần Đông đã hỏi Đinh Trường Sinh rốt cuộc là ý gì khi nhắc đến phó bí thư La Bàn Hạ.
-Vâng… tôi biết rồi.
An Lôi khôn khéo hồi đáp
-Anh Đông như vậy đi, để tôi cùng An Lôi đi gặp Mã Kiều Tam, ngày khác tìm anh uống rượu sau nhé..
-Ú trời… còn chưa nói hết, làm sao lại đi rồi.
Trần Đông đứng lên muốn cản Đinh Trường Sinh lại, nhưng Đinh Trường Sinh đã bước tới ngoài cửa rồi.
-Tôi cũng đang rất bận rộn, hôm nào lại cùng anh trò chuyện.
Đinh Trường Sinh nói .
Đinh Trường Sinh đi rồi, Trần Đông đầu óc liền rối loạn, hắn nhắc tới Thạch Aí Quốc, có thể nói tại Hồ Châu ai cũng biết hắn là người phe của Thạch Aí Quốc, hơn nữa thời điểm hiện tại bây giờ thì Thạch Aí Quốc giống như mặt trời chói sáng giữa ban trưa, viện kiểm sát, cục công an, cục tài chính, những... ngành trọng yếu đều nằm trong phạm vi thế lực của Thạch Aí Quốc, có thể nói đối với Để Khôn Thành tại về những điểm này hoàn toàn không có chút ưu thế nào .
Tại sao nhân vật trung kiên như Đinh Trường Sinh, làm đề nghị chính mình đi về phía một phó bí thư báo cáo công tác, đây rốt cuộc là ám chỉ cái gì, có phải đây chỉ là một câu thuần túy về nghiệp vụ dò xét hắn? Cái này làm cho Trần Đông hút hết nửa góithuốc lá cũng không có suy nghĩ ra vấn đề ..
Nếu như người khác nói lời này, Trần Đông khẳng định không xem ra là gì, nhưng lời này là của Đinh Trường Sinh, là tâm phúc của Thạch Aí Quốc, đây rốt cuộc là ý gì đây này?
Tuy An Lôi không có chức quan gì, ngay cả phó khoa cũng không phải, nhưng bây giờ nàng là tâm phúc của kiểm sát trưởng, hơn nữa nghiệp vụ trình độ cũng cũng được trầm trồ khen ngợi trãi qua mất bản án, cho nên nàng giờ đã có được làm việc riêng của mình, điều này khiến cho có người ở trong viện kiểm sát ghen ghét, nên đã thịnh hành lưu truyền là An Lôi cùng Trần Đông có mối quan hệ cùng một chân với nhau, cho nên người của viện kiểm sát gặp thấy An Lôi thường rất là khách sáo, không thì đứng xa mà trông…
-Công tác giờ cũng đã tốt, còn có phòng làm việc riêng của mình, xem ra Trần kiểm rất chiếu cố côi ah.
Đinh Trường Sinh đương nhiên là không biết những lời đồn trong viện kiểm sát, hắn nói như vậy thật sự là làm cho An Lôi lúng túng, tựa như là có tật thì giật mình vậy…
-Đinh chủ nhiệm, tôi cũng bề bộn nhiều việc, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, ngày mai tôi còn bận mở một phiên toà đây này.
An Lôi vốn sắc mặt cũng không tệ lắm, nhưng là nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, mặt thoáng cái đen lại ...
-Được rồi, tôi muốn đi gặp Mã Kiều Tam.
-Cái gì? Anhi bây giờ không còn là nhân viên tư pháp, chuyện này là không phù hợp quy định.
An Lôi cân không cân nhắc liền cự tuyệt lời đề nghị của hắn .
-Tôi biết, nhưng vụ Mã Kiều Tam là do chính tôi làm ra bản án này trước đây, nên có một số việc tôi còn chứ có biết rõ ràng, nên bây gờ muốn gặp mặt hắn để hỏi ít chuyện.
Đinh Trường Sinh không ngờ tới là An Lôi đã không nể mặt hắn.
-Đinh chủ nhiệm, tôi thật sự không có biện pháp giúp anh, đây là quy định, mặc kệ là người phương nào cũng không thể gặp hắn khi vụ an chưa tuyên, ngoại trừ luật sư cùng nhân viên các bộ phận tư pháp.
An Lôi cũng không có bởi vì mặt mũi của Trần Đông mà đáp ứng Đinh Trường Sinh , hơn nữa thằng Đinh Trường Sinh cũng rất đáng ghét, chính mình bị Trần Đông cưỡng bức gây áp lực, nhiều lần hướng đến gặp thằng này để lấy lòng, mà cứ luôn bị thằng này đẩy ngược trở lại, vì thế vô tình Đinh Trường Sinh triệt để chọc giận An Lôi, chính vì như thế làm cho nàng có cảm giác mình bị vũ nhục, cho nên sau này không bao giờ ... quan tân đến Đinh Trường Sinh trong cái quy tắc ngầm kia .
-Được rồi, cô làm như vậy thì mới tốt , kiên trì giữ nguyên tắc, tôi lại thích như vậy đấy, thôi việc này tôi không tính toán nói ra nữa, gặp lại sau nhé..
Đinh Trường Sinh gặp cô gái này rõ ràng khó chơi, nên cũng không cùng nàng nói nhiều lời, hắn muốn đi tìm Lưu Chấn Đông thì cũng được rồi, lúc mới bắt đầu hắn nhận thức vụ án này hình như là đã chuẩn bị khởi tố, cho nên mới đến viện kiểm sát, không muốn đi làm phiền toái Lưu Chấn Đông, nhưng bây giờ xem ra, thật đúng là không được ...
Nghe tiếng cửa phòng một tiếng đóng lại , An Lôi trong nội tâm đột nhiên nhảy một cái, suy nghĩ mình làm đến cùng như vậy có đúng hay không , theo lý thì vụ án này tại cục công an thành phố giai đoạn trước thì chính là Đinh Trường Sinh phụ trách, hắn giờ muốn gặp Mã Kiều Tam, đương nhiên cũng không phải là vì gỡ tội cho Mã Kiều Tam, mình rốt cuộc là thế nào, tại làm sao lại làm như vậy chứ?
Nàng còn đang suy nghĩ thất thần, thì cửa lại bị đẩy ra, lần này đi vào là Giang Thiên Hà.
- Sao em lại để cho hắn đi rồi? Chị nhìn thì thấy giống như đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Giang Thiên Hà vào cửa hỏi, tại viện kiểm sát , An Lôi cũng chỉ có một người bạn chính là Giang Thiên Hà.
-Hắn muốn đi gặp một người hiềm nghi phạm tội, em không cho, đã nổi giận đi rồi , vốn là chuyện này không phù hợp với quy định.
An Lôi không muốn thừa nhận chính mình sai, cho nên tìm cho mình lý do.
-Uí trời… em điên rồi sao a, hắn mặc dù bây giờ không còn làm ở cục công an thành phố, nhưng hiện nay những người bên cục công an được đưa lên thì cùng với hắn thân thiết vô cùng, nếu hắn quả thật muốn gặp ai, còn cần phải tới nơi này sao? Hơn nữa Trần kiểm không phải là đã chào hỏi trước cho em rồi sao?
-Đúng vậy …chết rồi hư mất, Trần kiểm nói em hãy phối hợp với hắn, bây giờ đã xong, giờ làm sao gặp Trần kiểm để nói đây, chị nói hắn có thể đến gặp Trần kiểm để cáo em không vậy?
An Lôi lúc này mới nhớ Trần Đông đã phân phó chuyện của nàng.
-Ai… đầu óc của em, chị thật sự là không biết nghĩ như thế nào nữa, Đinh Trường Sinh bây giờ đang thuộc về cái loại người đã sớm có thành công, tầm mắt cao vô cùng, Trần kiểm sáng tạo ra bao nhiêu cơ hội tốt cho em, rồi chính tự em làm mất mặt mũi của mình..
Giang Thiên Hà ra vẻ tiếc giùm cho An Lôi, thò tay tại bên gò mà An Lôi giật giật, hận hận nói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.