- Ừ, cha có ý nghĩ như vậy.
Tạ Cửu Lĩnh không thể không nói.
Ông là đã nhìn ra, tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này giảo hoạt không phải là ít, hơn nữa lại có bổn sự không có chó thì bắt mèo ăn phân thì càng là không có ai sánh bằng, chỉ cần cho hắn một chút xíu cơ hội, thì hắn sẽ biến thành lợi thế để đạt thành mục đích của mình..
Đinh Nhị Cẩu cùng cha con Tạ Cửu Lĩnh ba người ăn đơn giản tại nhà ăn công ty, sau đó Tạ Cửu Lĩnh liền về phòng nghỉ ngơi .
-Em cũng đi về đi, cơm này cũng ăn hết rồi, chị lại không có thời gian cùng em đi lung tung.
Tạ Phương Quỳnh nói.
-Ai ..chị sao trở mặt nhanh như vậy a, vừa rồi bác Tạ nói như thế nào, để chị đi dạo chơi cùng em tại Kinh Sơn, chị cũng đã đáp ứng, như thế nào giờ thì xoay mặt không nhận nợ à?
Đinh Nhị Cẩu nóng nảy nói.
-Úi trời…. chẳng hiểu ai lại đưa cho em lên làm chủ nhiệm khu khai phát vậy à, làm quan lớn như vậy, vậy mà không hiểu ánh mắt của người, em cho rằng cha của chị thật sự là có cái ý này sao ? Chẳng qua là cha chị nói lịch sự cho có, em có hiểu hay không?
-Là ý tứ như vậy ấy ư ? Sao em lại cảm thấy cha của chị nói rất chân thành, không giống như là nói một cách khách sáo vơi em..
Đinh Nhị Cẩu ra vẻ hồ đồ nói .
-Hừ…thôi đi...em cho rằng em là ai vậy, chị là một tổng giám đốc lại dẫn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/498806/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.