Đinh Nhị Cẩu không những là ăn hết người ta, mà còn ăn rất sạch sẽ triệt để, nhưng sự tình của người ta thì chưa có xử lý, bây giờ không nghe điện thoại cũng không phải là một biện pháp, còn nếu nghe thì giải thích như thế naio2 đây?
-Alo có việc sao dì?
Đinh Nhị Cẩu chột dạ hỏi.
-Cũng không có gì, cháu bây giờ rất bận không? Có làm phiền đến cháu không vậy?
Linh Chi cẩn thận hỏi, đồng thời cách xưng hô với hắn cũng đã thân thiết hơn trước..
-Không có .. dì cứ nói đi, chuyện gì?
-À…dì có hầm một cây nhân sâm để tẩm bổ cho cháu, tối nay có muốn tới không ?
Linh Chi nói lời này mặt nàng liền đỏ lên, nàng có cảm giác mình hơi quá mức lộ liễu đối với một tên nhỏ tuổi hơn mình nhiều, cho nên tự thấy rất là ngượng ngùng .
-Ui…là gốc sâm hay vẫn là ngọn sâm vậy a?
Đinh Nhị Cẩu chợt nhớ tới Kỳ Trúc Vận con của Linh Chi, cho nên trêu chọc nói
-Vậy cháu thích ăn gốc sâm hay là ngọn sâm còn non?
Linh Chi sắc mặt giận hờn, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng không hề thay đổi, còn Kỳ Trúc Vận ngược lại thì chú ý tới sắc mặt biến hóa của mẹ mình .
-Gốc sâm có hương vị đâm đà, nhưng cháu cũng muốn nếm ngọn sâm non để thử xem ngon ngọt đến đâu, nếu ăn chung cả hai thì càng tốt…
Đinh Nhị Cẩu thông qua điện thoại không nhìn thấy tới sắc mặt của Linh Chi, cho nên vẫn tiếp tục trêu đùa .
-Được a… gốc hay ngọn gì cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/498793/chuong-1351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.