Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1292: CÃI NHAU.
Đinh Nhị Cẩu tiếp điện thoại xong quay trở lại phòng làm việc của Triệu Hòa Dương, thì Triệu Hòa Dương cũng vừa mới vừa mới nghe điện thoại xong, hai nguời nhìn nhau cười cười, như vậy rõ ràng tin tức trên thành phố thì ai đã đều biết.
-Triệu bí thư, còn chuyện kia thì thế nào đây?
Đinh Nhị Cẩu vẫn không buông tha ông, nếu đã phải đi, cũng phải giúp khu đang phát triển tảo thanh một ít chướng ngại, tuy Triệu Hòa Dương đối với Đinh Nhị Cẩu không có nghĩa vụ này..
-Đinh chủ nhiệm, cậu không thể bỏ qua cho tôi sao, mọi người đã đều biết việc này quyết định, tôi giờ bao biện liên quan đến chuyện kia thì không còn thích hợp.
Triệu Hòa Dương bất vi sở động , hắn bây giờ có ý muốn nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chỉ đơn giản là như vậy .
- Nhưng thời gian thì không chờ đợi a, nếu như không trả đất đai lại cho dân, thùi phải có tiền trả khoản bồi thường, nhưng nếu không có tiền trả, thì bọn họ sẽ gây náo loạn , đến lúc đó lại gây thêm phiền toái, với lại Triệu bí thư chỉ cần đồng ý với đề nghị này của tôi, đến lúc đó ông đi rồi, thì còn chuyện gì nữa mà lo, đúng ra chuyện này không phải là chuyện của tôi, tôi còn không sợ, vậy ông sợ cái gì chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói chuyện có chút không khách sáo, nhưng Triệu Hòa Dương chỉ mỉm cười , đối với việc khích tướng thì ông cũng không có hứng thú.
-Đinh chủ nhiệm, tâm tình của cậu thì tôi có thể lý giải, nhưng chuyện lớn như vậy, chúng ta lại không báo cáo lên trên, đến lúc đó xảy ra chuyện, thì cho dù tôi đi tới chỗ nào, việc này cũng không thoát thân được..
-Như vậy ông cho rằng nếu bây giờ thôn dân gây ồn ào, thì ông có thể thoát thân à , bây giờ đang là mùa xuân, là thời tiết tốt để gieo trồng, nếu làm trễ nãivào mùa xuân, đến lúc đó còn xin chỉ thị thượng cấp, chờ thêm một thời gian để cấp trên đồng ý, chuyện gì cũng đã trễ nãi..
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ nói .
Triệu Hòa Dương cũng phải thừa nhận Đinh Nhị Cẩu nói rất đúng tình hình thực tế, nhưng ông lại không muốn gây chuyện, cho nên không dám gật bừa với đề nghị của Đinh Nhị Cẩu.
-Triệu bí thư, lời nói lời khó nghe, coi như là tôi van ông, mấy năm qua công tác khu khai phát có ra cái bộ dáng gì đâu, ông là người rõ ràng nhất, mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, nhưng ông là bí thư, ông cho rằng do tại con người quyết định hay là mấy cái định mức kia quyết định?
Đinh Nhị Cẩu thay đổi sắc mặt, đã mềm không được, thì ta sẽ xé mở mặt ra nói dóc với ngươi.
-Đinh chủ nhiệm, đây là ý gì?
Đây là vết thương trong lòng của Triệu Hòa Dương, không ai dám vạch trần, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì mở ra chẳng nể nang ai.. .
Bất kỳ một quan viên nào cũng kiêng kỵ nhất là người khác vạch trần mình đảm nhiệm công tác không đạt được kết quả gì, đây là thể diện, người bình thường sẽ không nói thẳng ra như vậy, nhưng Triệu Hòa Dương gặp phải Đinh Nhị Cẩu, tiểu tử này hiện tại chỉ cần đạt được mục đích, chứ không quan tâm đến ý tứ .
Cho nên nếu Triệu Hòa Dương đã không muốn gánh lấy cái trách nhiệm này, như vậy thì hắn phải cùng ông ta tính sổ một chút, nếu đã phải đi, thì cũng phải đi một cách rõ ràng thì mới được..
-Triệu bí thư , ý của tôi đã rất rõ ràng rồi, một khu đang phát triển lớn như vậy mà chỉ có bảy tám cái xí nghiệp, cái này mà cũng gọi là khu đang phát triển sao ? Thời gian năm năm từ khi Triệu bí thư tới nơi này, mảnh đất này cũng bỏ hoang năm năm, ông làm việc như thế này sao chứ ?
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy cửa không khóa, nhưng hắn đã muốn xé mở mặt Triệu Hòa Dương, cho dù người khác có biết cũng không không sao, quả nhiên đúng lúc này rất nhiều người nghe được từ phòng làm việc của bí thư Triệu Hòa Dương tiếng cải vả, ai cũng muốn biết Đinh chủ nhiệm mới tới này đang cùng với Triệu bí thư sắp phải rời đi, cãi nhau vì chuyện gì?
-Ý của cậu là do tôi mà đất bị bỏ hoang hay sao? Trách nhiệm tất cả là do tôi mà ra?
Triệu Hòa Dương giọng nói cũng cao lên.
-Trách nhiệm của ông có hay không thì giờ không còn trọng yếu nữa, quan trọng là ...đất này đã bỏ hoang năm năm, ông có biết Thạch bí thư nói như thế nào không? Thạch bí thư nói khu đang phát triển của Hồ Châu chúng ta giờ thành cái nông trường để nuôi trâu bò rồi..
Đinh Nhị Cẩu thanh âm lại cũng thoáng cái cao lên rất nhiều.
Triệu Hòa Dương không trả lời, người bên ngoài cửa cảm thấy đây là Triệu Hòa Dương lúng túng rồi, bọn họ nhìn nhau, trong nội tâm đều đang suy nghĩ, họ Đinh này thật là có lá gan a, ngày đầu tiên mới đến đã sửng cồ với Trần Bình Thái, hiện tại lại đang cùng người đứng đầu trên danh nghĩa của khu đang phát triển đấu võ mồm, tiểu tử này có tật xấu, hay là lá gan to đây?
Nhưng trong phòng lại xuất hiện một cảnh tượng khác, Triệu Hòa Dương tuy không có nói tiếp, nhưng ông nhìn Đinh Nhị Cẩu, đã không có tức giận mà trái lại nở nụ cười, hơn nữa cười đến mức mà Đinh Nhị Cẩu cảm thấy ngượng ngùng, xem ra phương pháp khích tướng của hắn rất sứt sẹo, tại trước mặt lão hồ ly Triệu Hòa Dương, chính hắn làm một thợ săn vẫn là còn quá non nớt.
-Đinh chủ nhiệm, tuy tôi lớn hơn cậu vài chục tuổi, nhưng cậu thật sự là hậu sinh khả uý, cậu đừng có kích tôi, có phải là cậu muốn hành động biến thành sự thật trước khi Lâm Xuân Hiểu đến, đến lúc đó cô ấy có muốn thay đổi gì cũng không được nữa?
-Ai ai… không thể nói như thế được, tôi đây chính là muốn để cho ông có một cơ hội lần cuối cùng làm chút chuyện cho khu đang phát triển, không có liên quan gì đến với người khác, đừng có kéo vào những điều vô dụng kia.
Đinh Nhị Cẩu đương nhiên là không thừa nhận .
-Không sao cả, ý nghĩ của cậu thì tôi rất rõ ràng, nhưng nếu tôi quyết định chuyện này, nếu Thạch bí thư biết , hoặc là các lãnh đạo khác thành phố biết, thì họ sẽ xử lý tôi như thế nào ? Đừng nói tìm một chỗ đến tuổi dưỡng lão về hưu, chỉ sợ là sẽ về hưu non đấy, mẹ kiếp.. tôi mới hơn bốn mươi lăm tuổi, cậu nhẫn tâm để cho tôi về nhà sớm như vậy sao?
Triệu Hòa Dương bất mãn trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra.
-Triệu bí thư ..ông nghĩ lầm rồi, chuyện này lãnh đạo nếu có giơ tay muốn đánh , cũng đánh không đến trên đầu của ông đâu, ông chẳng qua là đại diện mà thôi , kỳ thật bọn họ nếu muốn xử lý mà nói, thì cũng chỉ là xử lý tôi, ông ở nơi này năm năm thì không có làm gì, tôi vừa tới thì ông liền làm chuyện này, đây không phải là vấn đề rõ ràng đó sao? Tôi cảm thấy chuyện này sẽ không giống như ông nói vậy, trái lại còn có khả năng cao thăng một bước nếu thành công, cũng khó nói trước được ah.
Đinh Nhị Cẩu ý vị sâu xa nói.
-Lời này có ý tứ gì?
-Ý của tôi là, Đinh Trường Sinh này đối với quyết định của Triệu bí thư thì hoàn toàn tán thành, hơn nữa cũng là người trực tiếp chấp hành cái quyết định này, tôi sẽ nhớ lấy điều này, các lãnh đạo cũng sẽ biết rất rõ.
Đinh Nhị Cẩu nói hàm hồ, nhưng Triệu Hòa Dương nghe qua thì lại thấy rất là nghiêm túc rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.