Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1283: GIAO DỊCH.
Chỉ trong chốc lát , người nhà Lương Mãn Độn dọn ra thêm đồ ăn bưng lên bàn , Lương Mãn Độn vào phòng trong lấy ra một lọ rượu đế, xem ra cũng đã để nhiều năm rồi.
-Bác Lương…cháu tự lái xe tới, nếu uống nhiều quá có thể không lái xe trở về được.
Đinh Nhị Cẩu mĩm cười nói, hắn biết rõ rượu này là phải uống, công tác ở dưới cơ sở khác với trên thượng diện, gặp phía trên rượu phải càng uống ít, nhưng dưới cơ sở nếu muốn làm xong công việc, nếu không uống rượu thì cũng không dễ dàng hoàn thành sự tình ...
-Không có việc gì đâu Đinh chủ nhiệm, nếu cậu muốn ở lại chỗ này, thì nơi này tất nhiên có chỗ, còn nếu vẫn muốn về, tôi bảo con của tôi tiễn đưa cậu về, nó cũng biết lái xe , như vậy được chưa?
Xem ra thì đêm nay Đinh Nhị Cẩu không thể không uống rồi.
……………………………………………………………………………………………..
Sau vài chén rượu, lời của hai người càng nhiều hơn.
-Bác Lương .. hôm nay cháu tới là xin bác giúp cho một chuyện.
-Có phải là chuyện bồi thường đất thôn dân?
Lương Mãn Độn giảo hoạt liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Vâng.. đúng là gừng càng già càng cay, cháu thấy bác Lương đúng là một người lão luyện không xuất thế, chuyện gì cũng không thể qua được ánh mắt của bác, bác có thể cho cháu biết là có phải Trần Bình Thái gọi điện thoại cho bác phải không?
Đinh Nhị Cẩu ngửa cổ một cái, một chén rượu tràn vào trong miệng, thấy Lương Mãn Độn thẳng trừng mắt nhìn mình, thấy Đinh chủ nhiệm cũng là một người có tính cách.
-Đinh chủ nhiệm, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại, cậu nói đi, muốn tôi hỗ trợ cái gì đây?
Lương Mãn Độn nhíu mày hỏi.
-Lúc mới tới, cháu đã suy nghĩ, việc bồi thường và di dời này tại khu đang phát triển là do bên chính quyền làm không đúng, điểm này cháu thừa nhận, nhưng chính quyền cũng có việc khó xử của bên chính quyền, chỉ là do đám khốn kiếp kia không đem việc này làm tốt, làm mất đi uy tín của chính quyền, chính bác Lương cũng thấy rõ a.
Đinh Nhị Cẩu uống đến có chút chóang váng đầu rồi.
-Đinh chủ nhiệm, cậu uống nhiều rồi..
Lương Mãn Độn không dám để cho Đinh Nhị Cẩu uống tiếp nữa , liền đem chén rượu cầm lấy, đổi lại cho hắn chén trà.
-Uống nhiều hay không uống nhiều thì trong lòng cháu nắm chắc, bác Lương… bác cũng không cần mang người trong thôn đến khu phát triễn gây náo loạn nữa , vì cho dù cháu có bản lãnh đến đâu đi nữa, trong vòng có vài ngày cũng không thể đào đâu ra tiền để bồi thường cho mọi người.
Đinh Nhị Cẩu nấc một cái rồi nói ra .
-Nhưng mà việc này cũng không phải là do một mình tôi định đoạt, tôi nhất định sẽ đứng về phía chính quyền, nhưng nếu khu đang phát triển không có một câu trả lời thuyết phục, việc này chỉ sợ sẽ làm không xong việc.
Lương Mãn Độn khó khăn nói .
-Bác Lương, cháu cũng không để cho bác khó xử , như thế này đi, đến khi nào có các xí nghiệp công ty đến đầu tư, chúng ta sẽ trả trước một phần tiền, nếu chưa có ai đến đầu tư, trong thôn lấy lại đất về trồng hoa màu, nếu về sau khi nào khu phát triễn cần đến, mọi người sẽ lập tức trả lại, chúng ta vẫn trả tiền hoa màu trên đất, như vậy bác cảm thấy thế nào?
Đinh Nhị Cẩu động linh cơ nói ra , đúng vậy .. hiện tại đất chưa dùng đến, chính quyền cho dù có động tác đẹp mắt chi tiền thì cũng uổng phí, nông dân thì không còn đất trồng trọt , đây không phải là lưỡng bại câu thương sao?
-Đinh chủ nhiệm, đây cũng là một biện pháp tốt , nhưng lãnh đạo trên thành phố có đồng ý không? Tôi cảm thấy việc này cũng không đơn giản như vậy đâu này?
Lương Mãn Độn chần chừ rồi nói .
-Bác không cần phải lo chuyện trên thành phố, cháu nói tại đây chắc chắn được là được mà..
Đinh Nhị Cẩu nói, hắn cũng biết Lương Mãn Độn nói rất đúng sự thật, lúc trước chuyện trưng thu đất và di dời tốn sức không ít, nhưng bây giờ lại muốn trả đất lại, chỉ sợ lãnh đạo thành phố không đồng ý .
Nhưng hết cách rồi, lãnh đạo là những lão đại cao cao tại thượng, không biết công tác dưới cơ sở khó làm, nhưng bây giờ đây là công tác của Đinh Nhị Cẩu , hắn trực tiếp phải đối mặt với mâu thuẫn của thôn dân , cho nên hắn phải nghĩ ra một cách làm cho mình có thể qua được cửa ải này..
-Vậy, để tôi tính toán lại một chút, vậy mấy năm nay đất bị bỏ hoang thì tính như thế nào đây?
Lương Mãn Độn nhắc nhở, mấy năm nay thì đất bỏ hoang phế, một chút giải quyết cũng đều không có, vậy cũng gây khó dễ chứ ?
-Đất bỏ hoang mấy năm thì đúng ra phải dựa theo quy định ký kết đền bù tổn thất, nhưng chỉ khi nào có xí nghiệp công ty đến đầu tư thì mới có tiền bồi thường, bởi vì khu đang phát triển cũng không có cầm ra nhiều tiền như vậy, bác Lương, chuyện này bác cố gắng làm công tác động viên với thôn dân, cháu biết bác tại thôn đức cao vọng trọng , chuyện này chắc cũng không khó lắm, cứ trước mắt để cho nông dân lấy đất về bắt đầu trồng trọt lại, mọi người cùng khu đang phát triển ký một thỏa thuận, chứ đến thời điểm xí nghiệp công ty đến đầu tư hoạt động, mọi người lại ngăn cản không cho vào.
Đinh Nhị Cẩu cường điệu nói .
- Ừ, Đinh chủ nhiệm .. biện pháp này cũng tạm được, nhưng về phần mọi người có thể đồng ý hay không thì tôi cũng không dám đánh cược ah.
-Thôi đi bác Lương … cháu còn lạ gì những cán bộ cơ sở địa phương? Dùng đủ chiêu hoa mỹ, lại biết cách hù dọa .. năng lực của các người thi cháu thừa biết, việc này cháu thấy bác dư sức có thể hoàn thành được.
Đinh Nhị Cẩu cho Lương Mãn Độn đeo đỉnh đầu tâng bốc .
-Đinh chủ nhiệm, việc này tôi hết sức nỗ lực, bất quá tôi cũng có chuyện muốn làm phiền cậu.
Nói đến đây Lương Mãn Độn có chút ngượng ngùng.
-Chuyện gì? Nói đi?
Đinh Nhị Cẩu đã biết rõ khi cùng những lão hồ ly như thế này liên hệ, thường xuyên cũng phải chuẩn bị mang theo một loại bị cắn mất một miếng thịt thì mới được .
-Tôi có đưa còn trai út vừa tốt nghiệp đại học, nhưng chưa có tìm được công việc tốt, bây giờ đang ở trên thành phố làm công, cậu xem có thể đưa đến khu đang phát triển làm cộng tác viên hay lao động hợp đồng cũng được.
Lương Mãn Độn ấp úng nói, bây giờ nhắc tới chuyện này, giống như là đang ra nan đề cho lãnh đạo, hoặc giồng như là đang cùng lãnh đạo trao đổi điều kiện tự đắc .
-Vậy cậu ta học ngành gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Hiện trạng khu khai phát thì Đinh Nhị Cẩu đương nhiên biết đến, hắn chuẩn bị dọn dẹp một số nhân viên công tác trong khu khai phát làm ăn vô tích sự đấy, cho nên đến lúc đó cá biệt nhét vào một người cũng không thành vấn đề.
-Học về ngành luật pháp, bây giờ đang ở thành phố thực tập trong sở sự vụ đây này.
Lương Mãn Độn cẩn thận nói với Đinh Nhị Cẩu.
-Không thành vấn đề, như vậy đi, bác cứ để cho con bác ngày mai đến khu đang phát triển gặp cháu, được rồi .. bất quá chuyện cháu nói cùng bác thì bác phải nắm chặt xử lý, không thể lại để thôn dân đi đến khu mở mang náo loạn,gây ảnh hưởng rất xấu …
-Ai ai , Đinh chủ nhiệm, tôi sẽ cố đè xuống việc này, cậu yên tâm đi.
Lương Mãn Độn cao hứng có chút quá mức, vì chuyện sắp xếp cho con mình có công tác, lão đã đưa cho Trần Bình Thái một vạn tiền, nhưng Trần Bình Thái vẫn chưa có gật đầu, ngay cả chỉ làm một cộng tác viên cũng không sắp xếp cho được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.