Chương trước
Chương sau
-Mẹ làm cái gì vậy ? Rõ ràng là trong lòng nhớ chú Đinh muốn chết, vậy mà giả bộ như là dửng dưng bộ, con chưa từng thấy qua mẹ gọi điện thoại cho chú, đó là do trong lòng của mẹ không có chú hay là không dám đối mặt?
Miêu Miêu quay người lại, mắt nhìn về phía Phó Phẩm Ngàn nói lớn .
-Ô… con nhỏ chết dầm này, chuyện của mẹ mà con quản sao? Lo học cho giỏi đi, chủ nhiệm lớp con có gọi điện thoại cho mẹ, nói gầni đây con học tập không tích cực, có vài môn học yếu xuống, sắp thi thi cấp ba rồi, con phải chú ý một chút, bằng không mà nói mẹ không tha cho con đâu.
Phó Phẩm Ngàn không hiểu con gái của mình bây giờ tính tình lại dám lớn như vậy, ngay chuyện của mình mà cũng quản tới .
-Mẹ …chuyện học của con thì trong lòng con nắm chắc, chuyện của mẹ thì mẹ có nắm chắc sao? Đinh Trường Sinh người chú này rất tốt, đã giúp chúng ta nhiều như vậy, mẹ suy tính đi chứ?
Miêu Miêu đúng lúc này cũng ý thức được mình phát giận cũng không giải quyết được vấn đề, vì vậy mới dùng lời nhỏ nhẹ nói.. .
-Chuyện của mẹ không cần con quan tâm, mẹ tự biết mình phải làm gì, đi thôi, tới trường học rồi.
Dừng xe ở cổng trường học, nhìn theo Miêu Miêu đi vào trong trường thì nàng mới khởi động xe hơi chạy đến nơi công tác của mình.
Nhưng đoạn đường này nàng lái xe luôn không yên lòng, đây cũng bởi vì buổi nói chuyện với Miêu Miêu làm cho nàng rối tung lên, kỳ thật Miêu Miêu nói không sai, Đinh Trường Sinh cũng không tệ lắm, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà lại có thành tựu lớn như vậy, nhưng mình xứng được với hắn sao?
Chính mình nếu so với hắn lớn hơn mười mấy tuổi không nói, đã vậy còn có con riêng, với hoàn cảnh như thế thì đừng nói là gả với một thanh niên trai trẻ nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, mà là gả cho một người lớn tuổi cũng sợ là người ta cũng không muốn, đương nhiên cũng có khả năng là có người muốn đấy, nhưng có khả năng mục đích không nhắm vào nàng, mà là chú ý ở chỗ Miêu Miêu, chuyện lấy mẹ rồi ngủ vơi con gái riêng bây giờ nhiều không kể xiết..
…………………………………………………………………………………………..
-Em gặp chuyện gì vậy? Không có sao chứ, vừa rồi giống nghe qua giống như là có chuyện không vui, có phải là đã gặp phải chuyện phiền toái gì?
Đến văn phòng, một lúc sau thì Phó Phẩm Ngàn vẫn quyết định gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu.
-À…em không có việc gì, chỉ là có chút nhớ chị mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu thấy Phó Phẩm Ngàn gọi lại cho mình, trong nội tâm hắn thật cao hứng .
-Ba hoa… nhớ chị mà không tới thăm chị, Hồ Châu cách nơi này có xa lắm không?
Phó Phẩm Ngàn nghe lời con gái vừa mới nói, nên nàng chủ động bắt đầu mời Đinh Nhị Cẩu rồi.
-Em thật ra rất muốn đi thăm chị, nhưng giờ đang đợi điều động công việc, giờ thì em không còn công tác ở cục công an thành phố nữa, mà là bị điều đến khu đang phát triển, cho nên trong khoảng thời gian này em bận quá không có thời gian đến thăm chị, vậy chị có nhớ em không vậy?
Đinh Nhị Cẩu đang ngâm mình trong bồn tắm, tay cầm một ly trà, vừa ngâm trong bồn tắm vừa nói điện thoại với Phó Phẩm Ngàn.
Phó Phẩm Ngàn là một lão sư, da mặt rất mỏng, có một số việc có thể dám làm, nhưng có chút lời nói thì nói không nên lời, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu hỏi nàng có nhớ hắn không, Phó Phẩm Ngàn đôi môi mấp máy rất lâu, cũng chưa nói ra là rất nhớ hắn .
- Này,…như thế nào không có tiếng trả lời vậy hả? Chị có còn nghe điện thoại không vậy?
-Có…chị đang nghe.. em cứ nói đi.
Phó Phẩm Ngàn nói ra .
-Em hỏi chị có nhớ em không?
Đinh Nhị Cẩu rất ưa thích Phó Phẩm Ngàn thuộc dạng người ưu nhã ngượng ngùng, cho nên khi Phó Phẩm Ngàn không đáp lời, hắn vẫn bám theo câu hỏi này .
-Vậy theo em thì chị có nhớ đến em không?
Phó Phẩm Ngàn ngược lại rất nhạy bén, đem trái bóng đá ngược trở về cho hắn .
-Em biết….em cảm nhận được, nói thật với chị là không biết vì sao, thời gian gần đây trong nội tâm em lại luôn thấy vắng vẻ, chị cũng biết em về mặt tình cảm thì không có thành thật một chút, nhưng hiện tại lại phát hiện khi trong lòng khó chịu buồn bả, thật đúng là tìm không thấy một người để tâm sự, duy chỉ có một mình chị mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu lời này cũng không phải là lấy lòng Phó Phẩm Ngàn .
Cho tới tận bây giờ Phó Phẩm Ngàn tại trong lòng của Đinh Nhị Cẩu là một đóa hoa Tử Đinh Hương, không phô trương, không có yêu cầu xa vời, thầm lặng nép mình ở trong một góc phòng tản mát ra mùi thơm thoang thoảng, nếu như không có chú ý thì cũng sẽ không có phát hiện ra sự hiện hữu của nàng, chỉ khi nào trong lòng trầm lắng thì mới có thể cảm nhận được mùi thơm ngát của nàng.
-Có quỷ mới tin lời của em, công phu mã thí tâng bốc người ngày càng là phát triển a, bây giờ mới sáng sớm mà ngoài miệng đã dính đầy mật rồi ..
Dù cho Đinh Nhị Cẩu nói thật hay là giả, nhưng Phó Phẩm Ngàn sau khi nghe vẫn rất là thật vui vẻ mát lòng.
Phụ nữ chính là như vậy, cuộc sống cả đời có khi bị người đàn ông của mình lừa gạt, có đôi khi biết rõ đó chỉ là lời khen tặng hoa mỹ, nhưng vẫn tin là thật, lại nói tiếp, điều các nàng cần thật sự cẩn cũng không quá cao xa, bất quá chỉ cần đàn ông vài câu dỗ ngon dỗ ngọt mà thôi.
-Những lời em nói đều là thật đấy, cuối tuần này chị có thời gian rãnh không? Mang Miêu Miêu đem tới nơi đây chơi đi, chị lái xe chạy chỉ có vài giờ thôi mà.
Đinh Nhị Cẩu lần nữa mời nàng .
-Cuối tuần này hả? Vậy thì không được rồi, trong nhà có một ít chuyện phải xử lý , thôi để lần sau đi..
Phó Phẩm Ngàn do dự một chút rồi nói ra .
-Há, chuyện xử lý có khó khăn gì không ? Có cần em đến phụ một tay không?
Đinh Nhị Cẩu nghe Phó Phẩm Ngàn giọng nói do dự, thì hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì.
-Không cần đâu, kỳ thật cũng không có chuyện đại sự gì, khu mộ phần cha của Miêu Miêu bị di dời, nơi đó tất cả mộ bia đều phải chuyển đi, cuối tuần này chị muốn chuyển phần mộ, cho nên chị phải mang theo Miêu Miêu ...
-À… việc này quan trọng đấy, có cần em hỗ trợ gì không?
Đinh Nhị Cẩu lại hỏi .
-Được rồi, chỉ là một cái hộp đựng tro cốt, lấy ra chuyển sang nơi khác là xong, trước đây nơi quản trang đã ký giấy cam kết, kỳ hạn còn chưa tới, cho nên chi phí dịch chuyển đều không phải tính toán gì cả.
-Um.. đổi lại mộ địa cũng được, nơi tốt đẹp hơn thì cũng tiêu thêm ít tiền mà thôi, có thêm tiền không vậy?
-Cũng có, nhưng em không cần phải để ý đến, việc này tự chị có thể làm tốt.
Phó Phẩm Ngàn vội vàng nói .
Sau khi nói chuyện với Đinh Nhị Cẩu, Phó Phẩm Ngàn thoáng cái rơi vào trầm tư, Miêu Miêu nói không sai, chính mình đối với Đinh Nhị Cẩu có phải là có yêu thương hay không ? Hay chỉ là thuần túy vì việc báo ân cho hắn, nhưng theo cảm giác của nàng, thì Đinh Nhị Cẩu đối với nàng là thật sự có yêu, tuy hắn đối với rất nhiều đàn bà cũng đều là thật sự yêu, nhưng hắn lại để ý đến mình nhiều như vậy sao?
Nước nóng đã nguội lạnh, Đinh Nhị Cẩu ở trong bồn tắm vẫn chưa có muốn đứng lên, trong lòng của hắn biết rõ trong khoảng thời gian vừa rồi cảm xúc thất lạc của hắn đều đến từ chuyện Hạ Hà Tuệ cố ý muốn ly khai, hắn thật tâm muốn ngăn cản nàng, nhưng hắn lại thật sự không thể để cho nàng một cái cam kết bền vững về sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.