Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1214: CHẾT ĐÂU CÓ MANG THEO ĐƯỢC..
-Lão Triệu, hiện tại sinh ý cũng không tốt làm, đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều tính theo cái tỷ lệ này, bây giờ đột nhiên lão muốn tính tỷ lệ lại, cũng không tiện cho tôi lắm…
Bạch Khai Sơn nhấp trà, nói ra .
-Bạch gia, tới lên tỉnh là đi họp, còn phải ở lại đây một thời gian ngắn, chuyện này ông và Triệu Cương trao đổi lại đi, nếu muốn tiếp tục theo như cũ, tôi cũng không có cách nào làm ăn chung nữa đâu.
Triệu Khánh Hổ biết rõ hoạt động của Bạch Khai Sơn, nguyên là lúc trước lão còn tưởng rằng Bạch Khai Sơn chỉ là chỗ cung ứng ma túy, do từ bên ngoài buôn lậu vào trong, sẽ bị trải qua trùng trùng điệp điệp cửa khẩu thì mới đến tỉnh Trung Nam, đó cũng là chuyện không dễ dàng, nhưng thời gian gần đây Triệu Khánh Hổ nhận được tin tức là ma túy sản xuất tại chỗ, hơn nữa chi phí giá thành cũng không cao lắm, cho nên Triệu Khánh Hổ trong lòng thấy không sòng phẳng trong chuyện tính tỷ lệ.
-Lão Triệu .. chuyện này tôi cùng ông trao đổi tốt hơn, tuy Triệu Cương cũng được, nhưng là về vấn đề tính lấy tỷ lệ, tôi không muốn thông qua một người khác, tôi và lão cũng đã nhiều năm là huynh đệ , chẳng lẽ chút chuyện này còn gây khó dễ sao?
Bạch Khai Sơn cười nói .
-Vậy thì cũng được, chúng ta gặp lại sau..
-Này , khoan hãy đi, tôi có một lễ vật muốn tặng cho lão, bất quá lễ vật này chỉ có thể dùng trong đêm nay mà thôi, dùng xong thì phải trả lại cho tôi…
Bạch Khai Sơn nhướng lông mày nói ra .
-Ồ? Bạch gia, lúc nào thì ông hẹp hòi như vậy, dùng xong rồi còn phải trả lại cho ông, vậy chính ông cứ giữ lấy đi, tôi đi đây…
Triệu Khánh Hổ đứng người lên muốn đi, ông biết thời gian có nhiều, không muốn ngồi với Bạch Khai Sơn quá lâu , dù nói thế nào đi nữa, Triệu Khánh Hổ cũng là một công ty nổi tiếng của tỉnh Trung Nam, khác với Bạch Khai Sơn từng có tiền án trước đây, mà ngồi cùng một chỗ, nếu để cho người trông thấy thì cũng không tốt.
-Sao đi liền vậy, đợi một chút đi…À.. vào đi.
Bạch Khai Sơn nhìn ra ngoài cửa kêu lên.
Trong chốc lát, Tương Ngọc Điệp đi theo Trương Chấn Đường vào phòng , sau khi vào cửa, Triệu Khánh Hổ vừa nhìn thấy Tương Ngọc Điệp thì ngây người, Tương Ngọc Điệp là hoa khôi của đài truyền hình Hồ Châu ai cũng biết, đồng thời Tương Ngọc Điệp cũng đã phỏng vấn qua mấy lần công ty của Triệu Khánh Hổ, cho nên đối với Triệu Khánh Hổ cũng không xa lạ gì .
-Ông chủ Triệu, tại sao lại ở đây?
-Ha ha, cô Tưởng xuất hiện ở nơi này, làm tôi cũng rất giật mình a.
Triệu Khánh Hổ bên ngoài thì cười ,nhưng trong lòng thì cũng rất kinh ngạc.
-Hai người cũng biết nhau, vậy thì dễ rồi, Tiểu Điệp đêm nay cùng phục vụ tốt cho ông chủ Triệu đi, ngày khác chúng ta nói chuyện…
Bạch Khai Sơn nói xong cũng không nói gì thêm nữa, trong phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại .
Đối với chuyện như vậy, Tương Ngọc Điệp sớm đã thành thói quen, không đơn thuần là đêm nay, trước kia cũng thường xuyên bị Bạch Khai Sơn kêu vào đến phục vụ cho những người khác ở trên tỉnh, nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Thế nhưng mà đêm nay, nàng đã nghĩ thông suốt, chết còn không sợ thì còn có gì đáng sợ nữa chứ .
-Lời nói của tôi, cô không nghe thấy sao?
Bạch Khai Sơn cau mày nói .
Triệu Khánh Hổ tuy cũng ngấp nghé sắc đẹp của Tương Ngọc Điệp, nhưng ông liền cảm thấy hình như chuyện tối nay có cái gì không đúng, cho nên cười ha hả nói ra:
-Bạch gia, chuyện của người thì chính các người xử lý đi, còn chuyện của tôi ông đừng có quên, nếu không rõ ràng, thì chúng ta sẽ không hợp tác nữa, tôi cũng đã quên nói cho ông biết , thời gian trước Triệu Cương có đi một chuyến lên Vân Nam, hắn biết được tin tức trên đó cũng có một thị trường bán sỉ gía rất rẻ đấy.
Triệu Khánh Hổ nói xong liền đi ra ngoài cửa .
Bạch Khai Sơn lông mày nhíu chặc hơn, hai bên thái dương không ít gân xanh hiện lên .
-Cô muốn gặp tôi để nói cái gì?
Bạch Khai Sơn lạnh lùng nhìn Tương Ngọc Điệp hỏi.
-Tôi muốn hỏi cho rõ ràng, những thứ kia là từ nhà máy của tôi, đến cuối cùng rơi đầu cũng là tôi, còn phần lợi thì ông hưởng hết, nếu như thế thì tôi cũng phải được một phần, có phải không Bạch gia?
Bạch Khai Sơn kinh ngạc nhìn người đàn bà này, đây là lần đầu tiên cô dám như vậy với mình, trong lúc nhất thời Bạch Khai Sơn vậy mà nghĩ không ra dùng lời gì để phản bác lại nàng, bởi vì vốn là lão không có nắm được phần lý, cho nên khi Tương Ngọc Điệp hỏi tới, chỉ có thể là sửng sốt một hồi.. .
-Có phải là do Triệu Khánh Hổ đang đứng đằng sau cô phải không?
Bạch Khai Sơn thở dài nói ra .
-Không phải, tôi cùng hắn không có những quan hệ gì cả, tôi chỉ là thông suốt, không thể cứ tiếp tục làm kẻ ngu ngốc, cũng sẽ không tiếp tục làm đồ chơi của ông nữa, nếu ông thấy cảm thấy đề nghị của tôi có thể thực hiện, chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác, bằng không mà nói, một đao cắt đứt, chuyện của ông tôi không xen vào, nhưng phần của nhà máy tôi, ông cũng không được đụng tới.
Tương Ngọc Điệp quay người ngồi xuống nói.
Trương Chấn Đường nhìn Tương Ngọc Điệp, không khỏi nhìn trên cái cổ của Bạch Khai Sơn, nếu chém xuống một đao, dựa trên sức lực của hắn, nhất định có thể chém đứt .
-Cô có biết, chỉ bằng những lời cô mới vừa nói, tôi có thể làm cho cô vĩnh viễn lưu lại tại trong gian phòng này, không có ai sẽ biết cô mất mạng tại đây, em trai của cô sẽ cùng xuống dưới âm phủ cùng cô, còn em gái của cô sẽ tiếp tục sự nghiệp của cô, tôi sẽ đem cô ta bồi dưỡng giống như cô trước đây.
-Ha ha, Bạch gia, lời này của ông nói thì tôi tin ông sẽ làm như vậy, nhưng tôi đã chết rồi, thì còn quản đến những chuyện kia làm gì, còn người nhà của tôi, đã sống trên cõi đời này, đó chính là do số mạng của bọn họ, đã là số mạng của bọn họ, thì cũng không cần đến tôi lúc nào cũng phải bảo vệ, có phải không Bạch gia ? Với lại khi tôi tới đây, đã báo trước cho Đinh Trường Sinh biết rồi, nếu bây giờ tôi mất tích, hắn có thể lục tung nơi đây để tìm tôi khắp nơi, với trí thông minh của hắn, sau khi tìm được tôi, đến lúc đó Bạch gia, tôi cầu xin ông đừng nên nương tay với hắn, mà hãy để cho hắn đi theo tôi, bằng không mà nói, tôi ở dưới âm phủ rất là tịch mịch đấy.
Tương Ngọc Điệp lúc này phảng phất như là ma nhập lên đồng vậy, nói lời so nam nhân còn hung ác hơn, khiến cho Bạch Khai Sơn nheo lại mắt, đứng phía sau Trương Chấn Đường cũng cảm giác được khí lạnh, bởi vì hắn nghĩ tới câu chuyện Đinh Nhị Cẩu lạnh lùng bắn chết Cát Hổ, và cả lần khi rút súng bắn hù dọa tên trộm kia tại nơi đây trước mặt hắn.
- Ngọc Điệp, xem ra trước kia tôi thật coi thường cô rồi.
Bạch Khai Sơn lập tức thay đổi khuôn mặt mỉm cười nói ra .
-Bạch gia ông suy nghĩ thật kỹ lại đi, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi chỉ cần một phần mà thôi, còn ông thì không có con cái, muốn nhiều tiền như vậy để làm gì, có chết lại không mang theo được.
Tương Ngọc Điệp đứng người lên, nói dứt lời, nàng đã đi đến ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.