Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1200: CÒN TÔI LO LẮNG CHO ANH.
Đối với tình yêu nam nữ, Đinh Nhị Cẩu là một tên có nhiều kinh nghiệm, nhưng mê trai kiểu như Ngô Nhật Lam vậy, thật đúng là lần đầu tiên hắn mới gặp.
Hơn nữa, giữa chuyện nam nữ, nếu như là nữ chủ động, việc này là một hành động điên cuồng, vì vậy sau khi Đinh Nhị Cẩu mơ hồ đã đáp ứng cùng Ngô Nhật Lam đi xem phim, cơ hồ là Ngô Nhật Lam bao lấy hết mọi chuyện cần thiết .
Mua vé, lực chỗ ngồi, mua đồ ăn vặt, hỏi Đinh Nhị Cẩu thích ăn cái gì Đinh Nhị Cẩu mỉm cười đáp lại:
-Ăn cái gì cũng được, cô mua cái gì, tôi ăn cái đó.
Mặc dù nàng có chút mê trai, nhưng cũng may là một cô gái đẹp, hơn nữa Đinh Nhị Cẩu nhớ tới lúc nàng mặc cảnh phục nữ cảnh sát giao thông với cái mông đít cong lên tròn vo, thật đúng là có điểm động tâm rồi .
Đinh Nhị Cẩu phát hiện, Ngô Nhật Lam chọn chỗ ngồi chẳng những là một chiếc ghế đôi dùng cho các cặp đôi, mà còn lựa chon hàng ghế phía sau cùng, như vậy vừa có thể xem phim, đồng thời còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.. .
Một dấu hỏi tại trong đầu Đinh Nhị Cẩu, gần đây hắn không phản đối cùng các cô gái có mối quan hệ hữu nghị trao đổi, nhưng nếu để cho hắn gánh chịu trách nhiệm, thì hắn phải suy nghĩ lại rồi đấy, đây là chuẩn tắc trước sau như một của hắn, ở trong vạn bụi hoa, không dính cái lá vào người .
-Cô thường xuyên đến đây xem phim sao?
Đinh Nhị Cẩu yếu ớt hỏi.
-Đúng vậy, có gì không? Ngô Nhật Lam vừa ăn bắp rang , vừa nói .
-Không có gì, chỉ là thấy cô đối với nơi này rất quen thuộc.
Đinh Nhị Cẩu cũng lấy bắp rang nhai nuốt lấy .
-Hừ…nói nhảm…nói thật cho anh biết, rạp Cinemax có cổ phần của tôi, do một người bằng hữu của tôi mở ra, trong những lúc rảnh rỗi, tôi đều là ở trong rạp chiếu phim này chơi, tại vì về nhà không có ý nghĩa, chi bằng ở chỗ này nhìn xem người khác hỉ nộ ái ố thì tốt hơn.
-Há, như vậy à…. xin lỗi, tôi không nên hỏi nhiều như vậy . . .
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng nói ra, xem ra hôm nay chuyện cùng Ngô Nhật Lam, nếu muốn thoát thân, thật sự là có chút khó khăn rồi.
-Tôi biết, người ở bên ngoài nhìn thấy cha tôi là bí thư thành ủy thành phố Giang Đô, vẫn cho là chúng ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thật ra anh không biết, sinh hoạt của chúng ta không có chút nào thoải mái so với người bình thường, đương nhiên đời sống vật chất rất là đầy đủ, nhưng tinh thần bị dày vò thì không ai biết.
Ngô Nhật Lam chậm rãi nói, lúc này đầu của nàng hạ xuống, dựa vào trên bờ vai Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu vừa định nói ra cái gì ra nhưng rồi thôi, hắn thấy hôm nay làm một thính giả thì thích hợp hay, bởi vì Ngô Nhật Lam nói rất nhiều .
-Mẹ của tôi cùng cha tôi đã ly dị, lý do ly dị chắc hẳn anh cũng biết, những tin đồn bên ngoài kia không biết là thật hay giả, nhưng là ông ấy là cha của tôi, tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ là khổ mẹ của tôi.
Ngô Nhật Lam nói xong, nước mắt liền rớt xuống, Đinh Nhị Cẩu không nhìn thấy, nhưng hắn nghe được tiếng khóc thút thít của Ngô Nhật Lam.
-Ai , mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, tình cảnh của cô cũng tạm xem như là còn tốt, lúc nào muốn gặp cha mẹ thì còn có thể gặp gỡ được họ, không muốn gặp thì thôi, so sánh với tôi thì thảm rồi, cha mẹ tôi đều mất, nếu tôi gặp được họ, có thể là cả ngày đi tìm mà cũng không gặp đây.
Đinh Nhị Cẩu thở dài nói .
Đối với vết sẹo cũ mỗi lần vạch trần, người nghe rất phiền, nhưng người nói thì là rất đau, huống chi chuyện này hắn cũng đã nói rất nhiều lần với người, hắn không còn thấy cái loại cảm giác đau đớn nữa rồi, đổi lại chỉ là chết lặng .
-Xin lỗi… tôi không biết đến chuyện của anh…
-Không sao, lãnh đạo cũng biết con người của tôi luôn dốc sức liều mạng, gặp chuyện dù đã biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn xông lên, cô biết tại sao không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Ngô Nhật Lam ngửa mặt lên, lúc này đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng tối của rạp chiếu bóng, mặt đối mặt thấy rất rõ ràng.
-Vì cái gì?
Ngô Nhật Lam hỏi.
-Bởi vì trong cuộc đời này, tôi không còn có ai để lo lắng, sau khi chết đi, ngược lại có thể đó là một sự giải thoát, nói thật đôi khi tôi thật sự rất muốn bị người bắn trúng một phát súng chết đi, như vậy tôi còn được phong làm liệt sĩ, vì tôi không dám tưởng tượng quãng đời còn lại sống trong cô độc sẽ có tư vị như thế nào, nhưng nếu tôi chết đi, thì có thể gặp được cha mẹ mình, họ bất tử, ngược lại tôi còn sống là một loại dày vò.
Đinh Nhị Cẩu nói rất trầm trọng .
- Tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy chứ, chẳng lẽ tôi không có thể trở thành người để anh lo lắng sao?
Ngô Nhật Lam vội nói, tay của nàng ôm chặc lấy cánh tay Đinh Nhị Cẩu, tựa như sợ buông lỏng tay hắn thì sẽ bị mất vậy.
-Ngô Nhật Lam, nói thật lúc mới bắt đầu thì rất ghét cô, bởi vì các người là con nhà quan nhị đại, khắp nơi lúc nào cũng tự cho là tài trí hơn người, đối với các người như vậy, tôi chỉ đứng xa mà trông, nhưng về sau thì tôi thấy cô cũng thật là đáng yêu…
-Đó là đương nhiên … Ai .. coi như rồi, Đinh Trường Sinh, về sau anh đừng có ý nghĩ như vậy nữa, ít nhất là có tôi lo lắng cho anh.
Ngô Nhật Lam ngửa mặt lên nói ra, hai nguời đều không có chú ý tới, lúc này đôi môi của bọn họ lại gần đến như vậy ..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.