Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1160: ĐÂU CÓ LÀM GÌ…
-Thế nào …vậy bây giò có phải anh cũng phải cảm tạ tôi chứ..
Đi ra khỏi phòng bệnh, Ngô Nhật Lam hỏi.
-Cảm tạ cô ư? Dựa vào cái gì, cô nghĩ lại đi, tôi tới đây là vì huấn luyện, còn cô thì cứ trêu đùa gây ra những chuyện phiền toái này, chỉ làm cho tôi toàn bị nhức đầu, thôi được rồi, lúc trước cô trả lại cho tôi bằng lái xe, xem như là cảm tạ, bây giờ thì bái bai cô…
Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng luôn.
-Ha ha…anh này đây là tố chất gì kỳ vậy, đứng lại đó cho tôi, tôi có hảo tâm mà anh không nhận thì đừng có trách.
Ngô Nhật Lam chạy đuổi theo .
-Làm gì .. muốn đánh nhau nữa phải không?
Đinh Nhị Cẩu đứng lại hỏi.
-Anh phải nói rõ, rốt cuộc tôi đắc tội với anh cái gì? Tôi thừa nhận, trong chuyện của anh tôi, là chính tôi không đúng, nhưng chuyện tối hôm qua, thì chính anh gây ra, anh cùng người ta đánh nhau vì ân oán trước đó, tôi còn thấy chính anh là người chuyên gây họa đấy, không tỉnh tâm suy xét bản thân mìn , còn nói là do tôi…hừ.
-Được rồi…được rồi… là tôi không đúng, Ngô Nhật Lam cô và tôi vốn cũng không có việc gì, cho nên từ nay về sau cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, các ngươi là người của Ngô gia, nếu tôi trêu vào thì sẽ trốn thoát sao?
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt dịu lại nói ra .
-Vậy không được, tôi gây cho anh chuyện phiền phức, nhưng chuyện tối hôm qua anh phải cảm tạ tôi mới được, anh xem một chút, tôi tao cho anh cơ hội, Tề Tam bây giờ đã xem anh là huynh đệ rồi, kỳ thật con người của Tề Tam vẫn là tốt, không giống những người khác ngạo mạn, chỉ một chút chuyện nhỏ liền nhắc đến tuyến trên rồi, không đáng mặt là một kẻ đàn ông.
Ngô Nhật Lam chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói .
-Tôi không là đàn ông, ha ha nếu Tề Tam là đàn ông , thì cô có bản lãnh dám gả cho hắn không ..
Đinh Nhị Cẩu nói xong cảm giác được lời nói này của mình là lạ, khẩu khí này tại sao dường như giống là đôi tình nhân cãi nhau vậy?
………………………………………………………………………………………………
Khi chạy về tới học viện cảnh sát thì thời gian cũng vừa vặn .
-Dậy trễ như vậy, tối hôm qua chắc rất mệt a.
Kha Tử Hoa nhìn thoáng qua thấy Đinh Nhị Cẩu vội vàng chạy tới hỏi.
-Ừ, mệt chết đi được.
-Làm mấy phát vậy?
Kha Tử Hoa cười cười nói.
-Cái gì mấy phát?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ hỏi lại.
-Ha ha…có phải là mệt lắm không ? Tôi hỏi ông tối hôm qua làm mấy lần.
Kha Tử Hoa hỏi tiếp .
-Biến đi… chuyện tối hôm qua… đừng nhắc đến nữa, hết giờ học tôi kể cho nghe, từ giờ cẩn thận ở trong nhà là tốt nhất, đi ra ngoài phong hiểm quá lớn.
Đinh Nhị Cẩu lắc đầu thở dài nói .
-Sao vậy.., bị cha của Nhật Lam bắt tại trận rồi hả?
Kha Tử Hoa ngẩng đầu nhìn phía trước phòng học, thì không nhìn thấy Ngô Nhật Lam ngồi trên đó , vì vậy hắn càng nhận định tối hôm qua Đinh Nhị Cẩu đem con gái người ta đưa lên giường rồi , hơn nữa nhìn bộ dáng thật sự là đã xảy ra chuyện ..
Đinh Nhị Cẩu mắt trắng không còn chút máu, mặc kệ hắn chẳng them giải thích .
Thế nhưng mà sự tình vẫn chưa xong, đang học, thì cửa bị đẩy ra, Ngô Nhật Lam báo cáo vô trễ, khi vào lớp nhưng người nếu để ý xem xét thì liền biết, đầu tóc nàng rối tung, hai mắt quầng thâm, chỉ có tối hôm qua không có ngủ được thì mới có hình dạng như vậy, mặc dù mọi người không nói gì, nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Nhật Lam, đều quay đầu nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu .
Đinh Nhị Cẩu ánh mắt rất vô tội chăm chú nhìntrên tấm bảng đen, biểu lộ cũng rất người vô can: “ Ta thật sự không có làm gì hết , các ngươi nhìn ta làm gì vậy?”
Đến giữa buổi học được giải lao, người nghiện thuốc thì đi ra ngoài hút thuốc, còn có mấy người không ra, thì ở trong phòng học tốp ba tốp năm nói chuyện, Kha Tử Hoa đang muốn cùng Đinh Nhị Cẩu trao đổi một chút về vấn đề sung ống, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngô Nhật Lam cầm theo một cái túi đi tới .
-Xong việc rồi anh chạy lẹ quá không chịu chờ tôi, từ đêm qua đến giờ chưa có ăn cái gì, đây là bữa sáng.
Nói xong để cái túi trên mặt bàn Đinh Nhị Cẩu.
-Tôi...tôi đã ăn rồi.
Đinh Nhị Cẩu nói láo .
-Thôi đi … lừa gạt ai đó, tôi lái xe ở phía sau anh đấy, không thấy anh ngừng lại mua gì cả, cho nên tôi mới ghé ăn sáng, sau đó mua cho anh một phần, tuy anh rất xấu, nhưng dù sao chúng ta cũng là bằng hữu a.
Ngô Nhật Lam mặc dù lời nói bên trong không có ý bậy bạ gì cả , nhưng những người khác nghe qua thì lại hiểu chuyện như vậy, trong lời này mập mờ bộc lộ trong lời nói, chỉ cần không phải là kẻ ngu thì đều có thể biết được đêm qua bọn họ đã làm gì.. .
Đinh Nhị Cẩu không cải chính gì, lúc này nói bất kỳ lời nào cũng đều là dư thừa, cho nên tốt nhất là trầm mặc .
-Sao lại câm nín như vậy.. trưa nay chờ tôi...tôi mời anh ăn cơm, có Tề lão sư cùng đi đấy.
Ngô Nhật Lam nói xong , không đợi Đinh Nhị Cẩu đáp ứng đã quay người đi rồi
Nhìn trước mắt bữa sáng, Đinh Nhị Cẩu bó tay , nhưng hắn đúng là đang đói bụng cầm lên mở ra bắt đầu ăn hamburger. Má nó ..ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, không ăn cũng đã mang tiếng ăn chùa, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người nữa..
-Bạn thân .. tôi thật là bội phục ông đó, có thời gian chỉ giáo cho mấy chiêu coi, kỹ thuật tán gái của ông đúng là quá cao siêu..
. Kha Tử Hoa cực kỳ hâm mộ nói.
-Thôi đi ông nội… ông không học được đâu, đây là thiên tính trời sanh rồi.
Đinh Nhị Cẩu nhấp một hớp nước trái cây nói ra .
-Má nó…mới nhờ chút đã chảnh chọe rồi, thôi nói chuyện nghiêm chỉnh, tối hôm qua Thành Công đã cho người mang súng đến rồi, ông định khi nào thì đi xem?
Kha Tử Hoa nhìn chung quanh thấy không có người khác, nói ra .
-Um… để xem thử có thời gian rãnh hay không cái đã, tối hôm qua cùng một đám người uống rượu, tôi đánh một thằng công tử ở Bắc Kinh tới, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, tối hôm qua tại bệnh viện ở lại trông chừng, đêm nay còn phải tới đó xem tình hình thế nào rồi.
-Ủa…vậy ông không phải là đi cùng với Ngô Nhật Lam sao?"
-Hừ…có cùng một chỗ, nhưng tại trong bệnh viện cùng với thằng công tử kia, ngủ không ngon giấc, nhưng tôi cảm thấy Cát Hổ mấy ngày nay sẽ không ở trong tỉnh thành đâu.
-Vì cái gì ..ông có nội tuyến sao?
Kha Tử Hoa hỏi.
-Tưởng Hải Dương mấy ngày nay đang ở tại Hồ Châu, hơn nữa tại Hồ Châu đã xảy ra vụ án nổ súng, Cát Hổ lần này nhắm chính xác vào người của tôi, má nó… thiếu chút nữa thì xong đời rồi, về chuyện Cát Hổ, không thể để nó sống được, nó phải chết, tiêu diệt được Cát Hổ, chẳng khác nào bẻ gãy răng nanh của Tưởng Hải Dương, đến lúc đó sẽ từ từ trừng trị hắn, còn nếu bắt sống Cát Hổ thì phong hiểm quá lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.