Chương trước
Chương sau
Đinh Nhị Cẩu vừa mới đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, trong lòng hắn suy nghĩ, đây là chuyện gì vậy a ? Chính mình cùng với Tề trưởng phòng này đâu có quan hệ gì đâu… nhưng lại nghĩ tới, không đúng, hình như là lúc ấy Chu Hồng Kỳ giúp hắn nên đã gọi điện thoại cho Tề trưởng phòng.. trong nội tâm có chút hối hận khi nhờ nàng, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ ấy ư, nhưng Tề Văn Hạ đã gọi hắn, hắn không thể không đi lên , vì vậy đành phải đi tới phía trước .

-Chào Tề trưởng phòng, chào Ngô phó trưởng phòng, chào Thường phó viện trưởng.

Đinh Nhị Cẩu lần lượt chào qua một lần, nhưng ngoài trừ Tề Văn Hạ là mở miệng chào lại, còn hai người kia chỉ là gật đầu.

Thường Nhất Tinh không hiểu Tề Văn Hạ đột nhiên đem thằng này kêu lên là có ý gì, nên nhìn thoáng qua Ngô Hữu Đức, muốn hỏi một chút, nhưng lại sợ Tề Văn Hạ nghe thấ , nên cố nén lòng hiếu kỳ của mình lại không hỏi .
-Cậu chính là Đinh Trường Sinh chứ ?

Tề Văn Hạ hỏi .

-Vâng… Tề trưởng phòng, vậy chú biết cháu à..

Lãnh đạo đã diễn kịch, thì mình phải phối hợp, mặc dù không biết bên dưới có bao nhiêu người tin, nhưng đây là chuyện bắt buộc phải diễn thôi..

-Ừ, tối hôm qua tôi đã xem qua tiết mục truyền hình, tôi cũng nhìn thấy cậu trong phóng sự đó, tôi hi vọng tất cả mọi người sau khi trải qua lần huấn luyện này, chẳng những là phải hành động như cảnh sát trong phóng sự, tư tưởng chân chính đem mình làm một người cảnh sát tốt thì mới được. Được rồi .. đồng chí Đinh Trường Sinh, trở về chỗ ngồi đi, ráng học tập cho giỏi, tranh thủ làm công tác chỉnh đốn công an Hồ Châu cho thật tốt nhé.

Cuối cùng Tề Văn Hạ bổ sung nói .

Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu trở về chỗ ngồi, trong lòng Ngô Hữu Đức thấy Tề Văn Hạ thật đúng là hiểu lầm ý tứ của mình, đúng ra thì La Đông Thu rất chán ghét tên Đinh Trường Sinh này, không cần phải nói cũng hiểu, tiểu tử này nhất định là cây gai trong chuyện của La Đông Thu rồi, nên mới nhờ mình đem tiểu tử này điều ra khỏi Hồ Châu, nhưng nhìn lão Tề lại tuyên dương Đinh Nhị Cẩu, giống như là muốn nịnh bợ La Đông Thu vậy, thật sự là buồn cười ...
…………………………………………………………………………………………….

Tuy Đinh Nhị Cẩu đi lên tỉnh bắt đầu huấn luyện, nhưng nhiệm vụ của Đỗ Sơn Khôi vẫn tiếp tục giám sát Tiêu Hồng cùng Thiệu Nhất Chu, kể cả việc hai người kia tiếp xúc với ai, hôm nay trong lúc Đỗ Sơn Khôi đang theo dõi Thiệu Nhất Chu, thấy hắn đang tiếp xúc với hai người, vốn cũng bình thường, nhưng bất chợt khi nhìn thấy một người trong đó chính là Tưởng Hải Dương, hắn liền thấy được chuyện này không có đơn giản như vậy, vì vậy liền báo tin nhắn cho Đinh Nhị Cẩu.

Đỗ Sơn Khôi: ‘’ Phát hiện Thiệu Nhất Chu cùng Tưởng Hải Dương, còn việc trao đổi chuyệni gì thì không biết .’’

Lúc này Đinh Nhị Cẩu đang ở trong lớp nghe giảng bài, cho nên nhìn thấy tin nhắn này thì cả kinh, Thiệu Nhất Chu cùng Tưởng Hải Dương có quan hệ như thế nào ?, Đây là vấn đề khó hiểu, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa, không thể phớt lờ qua được, mình mới vừa rời khỏi Hồ Châu, thì đối phương nhanh như vậy hành động sao?
Đinh Nhị Cẩu: ‘’ Tiếp tục theo dõi , cô gắng tìm hiểu đối phương đang nói cái gì .’’

Đỗ Sơn Khôi: ‘’ Biết rồi.. đồng thời còn có một phụ nữ cũng đang theo dõi Tiêu Hồng , làm sao bây giờ?’’

Đinh Nhị Cẩu: ‘’ Tra ra thân phận của người đó , nếu có thể chụp hình được thì gửi hình cho em..’’ .

Đỗ Sơn Khôi: Ừ…

…………………………………………………………………………………………..

Sáng sớm Thiệu Nhất Chu nhận được một cú điện thoại, nhưng đối phương cũng không nói rõ làm chuyện gì, chỉ là nói muốn gặp mặt Thiệu Nhất Chu, hơn nữa trong tay bọn họ có một số việc mà Thiệu Nhất Chu khi nhìn thấy sẽ vô cùng hứng thú, nhưng lại không nói là cái gì, làm cho Thiệu Nhất Chu càng thêm tò mò, vì vậy đồng ý gặp nhau tại trong một quán cà phê gặp mặt.
-Hai anh là ai, hình như tôi không hề quen biết?

Thiệu Nhất Chu nhìn Tưởng Hải Dương cùng với La Đông Thu rồi nói .

-Vấn đề này cũng không sao, vì giữa chúng ta chỉ nói chuyện làm ăn..

Tưởng Hải Dương cười cười nói, sau đó ngồi xuống, bên cạnh còn có La Đông Thu vẫn không nói gì, Thiệu Nhất Chu cũng ngồi xuống .

-Anh Thiệu .. tôi tự giới thiệu, tôi là Tưởng Hải Dương, chắc anh cũng đã từng nghe tên qua, cha của tôi lúc trước là bí thư thành ủy Hồ Châu, anh biết chứ ?

-Há, thì ra là Tưởng thiếu gia, tìm tôi có chuyện gì vậy?

Thiệu Nhất Chu khi nghe nói là Tưởng Hải Dương, trước giờ vẫn chưa từng gặp qua, cho nên không biết, nhưng hắn dự cảm, người này tìm mình nhất định là có chuyện không tốt .

-Ừ, ..anh là người thẳng thắn, nên tôi nói rõ luôn, tôi muốn cùng với anh hợp tác khai phát mảnh đất xí nghiệp may kia, như thế nào được không?
Tưởng Hải Dương hỏi.

-Hợp tác với tôi?

-Đúng, hợp tác với anh, tôi biết công ty bất động sản Nhất Chu của anh cùng với Hoa Cẩm Thành đang hợp tác, nhưng tôi có thể bảo đảm, thực lực của Hoa Cẩm Thành kém xa chúng tôi, lão ta chẳng là cái thá gì, chẳng qua là một nhà giàu mới nổi mà thôi, cho nên anh không cần phải cố kỵ hắn, vấn đề của lão tôi sẽ sắp xếp, nếu như lão không đáp ứng, từ nay về sau tại tỉnh Trung Nam sẽ không còn có công ty Thế kỷ Cẩm Thành này nữa , anh có tin không?

-Tưởng thiếu gia , cám ơn hảo ý của anh, nhưng về chuyện này tôi cũng không tự mình làm chủ được, tôi còn phải thương lượng với phía đối tác của tôi mới được.

Thiệu Nhất Chu từ chối, đừng nói là lúc cha của Tưởng Hãi Dương còn tại vị mà cũng không thể khai thác được mảnh đất này, huống chi cha của hắn bây giờ là mặt trời sắp lặn, bây giờ đâu phải thời kỳ trước, mà còn ở nơi này vẫy đuôi sói à, cho nên Thiệu Nhất Chu không coi Tưởng hải Dương vào đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.