Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 1104: CÓ PHẢI ĐỂ DỄ DÀNG LÊN GIƯỜNG?
-Hiểu San, cô cảm thấy chuyện này khả năng chính xác bao nhiêu phần trăm?
Uông Minh Hạo nghe xong Lan Hiểu San báo cáo xong cũng là sửng sờ, nhưng lập tức liền đem quả bóng đá lại về phía Lan Hiểu San.
-Uông bí thư, chuyện này cũng khó nói, nếu là không có việc này xảy ra, chúng ta còn có thể nhắm vào lời khai của Trần Vượng Hãi mà suy đoán ra tình huống để điều tra, nhưng bây giờ thì tra như thế nào đây cũng không có biện pháp, cháu vừa rồi cũng có nói qua, trong chuyện này tồn tại một âm mưu rất lớn, cháu không thể xác định trong nội bộ chúng ta có vấn đề hay không, nhưng xem ra là đã có người chuẩn bị xong các loại thủ đoạn để đối phó với Trần Vượng Hãi, dù cho Trần Vượng Hãi không tự sát, thì cháu cũng tin là bọn họ cũng sẽ dùng thủ đoạn khác.
-Ừ, xem ra Trần Vượng Hãi đối với vài người rất là trọng yếu, bằng không cũng sẽ không sử xuất thủ đoạn đến như vậy, chỉ là hiện tại chuyện này xử lý như thế nào, cháu có đề nghị gì không?
Uông Minh Hạo hỏi.
-Cháu? Uông bí thư, cháu hiện tại không có kiến nghị gì, cháu làm theo ý của lãnh đạo, lãnh đạo sắp xếp làm sao, thì cháu làm theo thế đó.
Lan Hiểu San cũng không phải người ngu, cho nên dứt khoát không biểu lộ thái độ của cá nhân mình .
-Vậy, trong cục công an có ý kiến như thế nào?
Uông Minh Hạo lại hỏi.
-Cháu không có trưng cầu ý kiến của những người khác trong cục công an, chỉ trao đổi cùng Đinh Trường Sinh phó cục trưởng một lần, ý của hắn là với tình huống trước mắt, nếu không có chứng cứ thì đừng có tiếp tục truy cứu, cho nên tạm thời dứng vụ Trần Vượng Hãi lại, để nghiên cứu thật kỹ rồi hãy tính.
Lan Hiểu San nhìn xem sắc mặt Uông Minh Hạo rồi nói ra .
-Ừ, Tiểu Đinh là do Thạch bí thư một tay bồi dưỡng, nên nhìn vấn đề so với cháu sâu xa hơn, hắn nhìn thấy chỗ mấu chốt vấn đề, Lan Hiểu San tuy cháu cũng theo từ ban kỷ luật thanh tra thành phố đi ra, nhưng chú phải nói với cháu vài câu, đừng có đem ánh mắt của cháu chỉ nhìn vào gói gọn ở trong ban kỷ luật thanh tra, mà phải có ánh mắt nhìn xa vấn đề toàn cục diện, phải làm được như vậy thì đối với cháu sau này công tác mới có lợi, thì so với người khác mới chiếm được ưu thế, đây cũng là điều kiện trọng yếu để mà lãnh đạo tuyển chọn cán bộ phát triển, hiểu chưa?
-Uông bí thư, cháu hiểu ý của chú, cám ơn.
-Ừ, nếu có thời gian rãnh thì nhớ đi về thăm cha của cháu đi, nói thật mấy năm này cha của cháu cũng yếu lắm rồi đấy, bạn già làm việc cùng nhau như cha cháu, chú cũng không có mấy mấy người.
Uông Minh Hạo thương cảm nói ra .
-Uông bí thư, nếu không còn gì nữa, cháu đi trước.
Lan Hiểu San không muốn có tiếp tục nghe Uông Minh Hạo nói nữa, đứng dậy nói ra .
-Những lời của chú nói, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ đi.
Uông Minh Hạo nói lần nữa.
-Cảm ơn chú , Uông bí thư…cháu biết rồi.
Lan Hiểu San gật đầu rồi bước ra cửa .
………………………………………………………………………………………………….
Đinh Nhị Cẩu thấy mình đến thời gian cũng không muộn, nhưng Tương Ngọc Điệp đã đến trước, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu bước vào, nàng vẫy tay, ra hiệu cho Đinh Nhị Cẩu, thật ra thì không cần nàng ra dấu, Đinh Nhị Cẩu cũng có thể nhìn thấy nàng , vì trong nhà hàng không có có người khách nào khác, tựa như là được Tương Ngọc Điệp đặt bao hết vậy .
-Chị Tưởng, nhà hàng này buôn bán sao ế ẩm như vậy, sao chị lại chọn, tìm một nhà hàng nào náo nhiệt không tốt hơn sao?
Đinh Nhị Cẩu cỡi áo khoác ra nói, tuy khách không có, nhưng trong phòng độ ấm rất là tốt .
-Tim chỗ nào? Hôm nay vì để cho em mời ăn cơm, chị bao hết gian phòng này rồi, đợi lát nữa em tính tiền là được ..
Tương Ngọc Điệp nhìn Đinh Nhị Cẩu cười nói .
-A…chị cam lòng xẻ thịt em à, em chỉ là giai cấp thợ thuyền, chứ đâu phải giai cấp phú hào, hơn nữa đây là mở tiệc chiêu đãi với tư cách cá nhân, nên không thể mang về đơn vị thanh toán được.
Đinh Nhị Cẩu không tin là Tương Ngọc Điệp đã bao hết gian phòng này, cho nên nói cũng nói đùa.
-Hừ, em không phải là phú hào… mà chính là thổ hào a, chị có nghe Tiếu Hàn nói , tại huyện Hải Dương ai đó có một khu vực trồng Việt Quất to lớn, thậm chí cung ứng lũng đoạn giá của Việt Quất của tỉnh Trung Nam, nghe nói em cũng có cổ phần , có hay không việc này?
Tương Ngọc Điệp nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, cái miệng nhỏ nhắn hỏi.
-Này… chúng ta tới đấy là ăn cơm, không phải đến đây nói chuyện làm ăn, với không gian như thế này mà nói đến những chuyện đó làm phá hư phong cảnh tại đây..
Đinh Nhị Cẩu thấy nội tình của mình, bị người ta nhấc ra, nên ngượng ngùng nói .
-Ha ha vậy thì thôi, em cũng yên tâm đi, không có để cho em trả tiền đâu, đây là nhà hàng của chị đấy, cứ ăn hết mình muốn ăn cái chị bảo đầu bếp làm, vẫn là câu nói đó, rất lâu không có người đàn ông đẹp trai nào cùng với chị ăn cơm chung, những người đàn ông cùng chị ăn cơm, nếu không phải là những người già yếu, thì cũng là kẻ háo sắc hạ lưu, còn tiểu bạch kiểm như em, thật đúng là ít gặp.
Tương Ngọc Điệp bộ dạng rất giống là một tú bà đang bình phẩm bình đàn ông vậy , nếu không phải Đinh Nhị Cẩu đối với Tương Ngọc Điệp cũng hiểu rõ về tính tình nàng một chút, thiếu chút nữa thì bị sặc rồi.
-Ha ha…chị Tưởng, đầu tiên em nói trước, ăn cơm chung với chị thì có thể, nhưng tuyệt đối là em không bán thân đâu nhé..
-Hừ, tiểu hoạt đầu, cho dù là em muốn bán thân, còn có người dám mua sao?
Tương Ngọc Điệp lườm Đinh Nhị Cẩu một cái rồi nói .
Đinh Nhị Cẩu cũng không có gọi món ăn, nếu là nhà hàng của Tương Ngọc Điệp , chính mình để cho nàng an bài là được, Đinh Nhị Cẩu thật đúng là không có thói quen ăn cơm Tây, cho nên thoạt nhìn rất vụng về, nhiều lần đều là do Tương Ngọc Điệp nắm tay dạy hắn cách ăn uống, thỉnh thoảng tiếp xúc thân cận nên mùi thơm thoang thoảng từ thân thể nàng đập vào lổ mũi hắn, khiến cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác có một loại nhuyễn ngọc ôn hương kề bên, làm hắn phải cưỡng chế buộc chặc tinh thần của mình, để tránh xấu mặt .
-Chị à… , hôm nay vẫn có một chuyện làm phiền đến chị.
Ăn bò bít-tết, uống vào rượu vang đỏ, Đinh Nhị Cẩu nói ra .
-Chị biết ngay em là con cú vào nhà ở, nếu không có việc thì chẳng đến, nói đi.. chuyện gì?
- Có một nữ cảnh sát giao thông, công tác rất vất vả , hơn nữa nhà cũng là . . .
Đinh Nhị Cẩu vừa ăn vừa đem tình huống của Đái Thiên Lan kể lại một lần, ý là mời nàng làm một phim phóng sự, sau đó cục công an thành phố sẽ phát động phong trào hoạt động học tập phong cách công tác vượt khó khăn như đồng chí Đái Thiên Lan, kỳ thật việc này đối với Tương Ngọc Điệp mà nói, dễ dàng như là một buổi ăn sáng mà thôi.
-Việc này xử lý thì chị có thể dễ dàng làm được, nhưng em phải chọn lựa người cẩn thận, nếu sau này xảy ra chuyện không hay, chẳng những làm bể mặt cục công an thành phố, mà đài truyền hình của bọn chị trên mặt cũng khó nhìn.
Tương Ngọc Điệp cường điệu nói .
-Chuyện này em biết, đã điều tra tốt rồi , thân gia trong sạch, không có vấn đề.
-À…mà này, có phải là em đã vừa ý góa phụ đó, cô ấy có dáng dấp mê người, em bố thí một chút ân huệ, để dễ dàng leo lên giường với cô ta?
Tương Ngọc Điệp đưa cái cổ dài của mình qua sát mặt Đinh Nhị Cẩu, nhẹ giọng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.