CHƯƠNG 1052: ĐÂY LÀ SỰ PHÒNG NGỪA.
-Vì sao?
Lan Hiểu San hỏi.
-Một người qua đời trong thời gian dài như vậy, trên thế giới này vẫn còn có một người không ngừng nghĩ luôn nhớ nhung đến, đó là một niềm hạnh phúc hiếm có, không phải sao? Cho nên, em đoán, nếu có thiên đường, Lôi Phong hẳn rất hạnh phúc, bởi vì có chị luôn tưởng niệm đến.
-Nhưng tưởng niệm sẽ làm cho người cô độc.
Nghe được lời của Đinh Nhị Cẩu, Lan Hiểu San trả lời, rồi nàng cứ như vậy trầm tĩnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ tới Lôi Phong .
Cơ hồ là vô ý thức, ánh mắt Đinh Nhị Cẩu di động hướng về giữa hai chân của Lan Hiểu San đang ngồi đối diện quét qua, mà cái váy kia bó sát người, cũng không biết khi nào có chút hướng lên trên đùi co rụt lên một chút, khiến cho chính giữa hai chân Lan Hiểu San cái kia mỹ diệu xuân sắc thấp thoáng màu trắng qυầи ɭóŧ trước mắt Đinh Nhị Cẩu như ẩn như hiện lên, hắn hít vào một hơi, tâm cũng thẳng thắn thẳng nhảy dựng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Lan Hiểu San, nhìn thấy nàng như đang đắm chìm bên trong ký ức.
-Đó cũng là một dạng cô độc rất là xinh đẹp...
Hắn nói câu cuối cùng trước khi đứng dậy kết thúc câu chuyện.
…………………………………………………………………………………..
Ai cũng cho rằng, không có mấy ngày nữa thì sẽ đến năm mới, thành phố Hồ Châu cũng có thể an tĩnh lại, nhưng tựa như trên tỉnh hết lần này tới lần khác không nghĩ như thế, hoặc là trên tỉnh muốn xử lý triệt để cho xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/498550/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.