Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 873: PHÁT BIỂU LẠC ĐỀ?
-Anh Giang, anh không phải là chưa từng làm qua thư ký, chúng ta nào có chủ động được thời gian của mình, như vậy đi, chỉ cần đêm nay lãnh đạo không có sai khiến gì, tôi sẽ đi qua được không?
Lúc trước tìm gặp Giang Bình Qúy là chính Đinh Nhị Cẩu đề nghị, kể cả lúc ấy đáp ứng đối với sự cam kết đền bù tổn thất cho Giang Bình Qúy, cũng là do Đinh Nhị Cẩu, mặc dù bây giờ không có đem Tưởng Văn Sơn kéo xuống ngã ngựa, nhưng làm đến bước này thì đã là không dễ dàng gì.
-Tôi hiểu mà..
Giang Bình Qúy sau khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói xem như cũng yên tâm, gã chỉ lo lắng Đinh Nhị Cẩu chối nợ, như vậy thì gã hiện tại cũng chẳng làm gì được, bây giờ chỉ còn là gửi hi vọng vào trên người của Đinh Nhị Cẩu, mong là hắn làm người cũng có lương tâm một chút.
Nhưng Giang Bình Qúy cũng biết, từ tình hình trước mắt xem ra, việc gã được điều đến khu đang phát triển cao làm chủ nhiệm thì xác xuất đã là rất thấp rồi, bởi vì hắn minh bạch, vì Thạch Ái Quốc điều mong muốn cũng không phải là để cho Tưởng Văn Sơn chuyển công tác hạ cánh một cách an toàn đơn giản như vậy, điều mà Thạch Ái Quốc muốn là đem Tưởng Văn Sơn triệt để cắt đứt con đường chính trị xóa đi.
Tuy Tưởng Văn Sơn không còn có ở tại Hồ Châu làm bí thư nữa, nhưng ông ta tạo dựng thế lực của mình tại TP Hồ Châu nhiều năm như vậy, số lượng cán bộ được Tưởng Văn Sơn cất nhắc đỡ đầu lên chức cũng không phải là số ít, những cán bộ này này hiện nay vẫn còn nắm giữ lấy quyền lực các cấp tại TP Hồ Châu.
Đối với những cán bộ dạng này, trong lòng Thạch Ái Quốc vẫn rất kiêng kị, chỉ cần Tưởng Văn Sơn còn làm chính trị, sẽ rất khó nói những người này thật sự đầu nhập vào đến cạnh mình, với lại ông ta bây giờ còn chưa có đứng vững gót chân, Bí thư Tỉnh ủy thì đã đem thư ký Để Khôn Thành của mình đưa xuống nắm quyền, còn Tưởng Văn Sơn thì hận Thạch Ái Quốc thấu xương, khó tránh khỏi chơi trò ngáng chân, mà chơi ngáng chân thì phương thức tốt nhất là khiến cho cán bộ phe cánh cũ của mình toàn lực ủng hộ Để Khôn Thành, nói như vậy thì cái chức bí thư của Thạch Ái Quốc thật đúng là gặp nhiều phiền toái .
Cho nên, Giang Bình Qúy cũng biết rõ những việc này, hiện tại hắn chỉ còn có thể hy vọng xa vời là được thả ra làm người đứng đầu một cơ quan nào đó hoặc là đến một tiểu khu nào cũng được, nhưng tất cả mọi việc đều phải cùng với Đinh Nhị Cẩu câu thông, sau đó mới nhìn xem tình huống..
……………………………………………………………………………………………..
Mười phút sau, hội nghị cán bộ toàn thành phố Hồ Châu đã bắt đầu, dẫn chương trình là thư ký trưởng đảng ủy thành phố Đào Thành Quân.
-Phía dưới im lặng, hiện tại bắt đầu họp, hôm nay cuộc họp này rất trọng yếu, hi vọng các đồng chí chú ý tập trung, phía dưới xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Ấn Thiên Hoa trưởng phòng tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ chủ trì cuộc họp này.
Đào Thành Quân giọng nói trầm thấp đem mọi người đưa vào một trạng thái trang nghiêm trong cuộc họp .
-Đầu tiên tôi xin cải chính một chút ý của thư ký trưởng Đào Thành Quân, đây chỉ là một cuộc nói chuyện trao đổi chứ không phải là cuộc họp trọng yếu, trong cuộc trao đổi này nếu tôi nói không đúng, các đồng chí cũng không cần nghe, nhưng đừng có ồn ào được không?
Không thể không nói, với tư cách trưởng phòng cán bộ Tỉnh ủy, Ấn Thiên Hoa vẫn rất có một bộ dáng oai phong, ông ta vừa nói xong , phía dưới dần dần an tĩnh lại , đến cuối cùng, tại bên trong chỉ đại lễ đường chỉ còn có tiếng của Ấn Thiên Hoa…
-Tất cả chúng ta ở đây đều là cán bộ nhà nước, nhưng tình hình bây giờ thì làm cán bộ rất khó, công tác có làm thì hoàn thành dân chúng cũng không hưởng ứng, không làm kịp thì dân chúng liền mắng chửi, cho nên làm mối quan hệ giữa cán bộ và dân chúng bây giờ rất đáng khẩn trương lo ngại, vì sao trong thời chiến tranh giải phóng công tác dân chúng cái gì cũng làm tốt? Khi đó thì chúng ta nghèo khổ chẳng có thứ gì, cán bộ cũng đâu có cái gì mà cho dân chúng, chẳng lẽ thời điểm đó dân chúng có tính giác ngộ cao hơn bây giờ hay sao?
Thật ra mấu chốt của vấn đề này là nằm trên người cán bộ, khi đó tất cả cán bộ đều là người phát ngôn cho giai cấp vô sản, đó là chân chính giai cấp vô sản, nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ cán bộ, đâu còn cái gì là giai cấp, mà là đã trở thành thổ hào, trở thành phú hào, trái với lương tâm đại biểu giai cấp vô sản, các người không cảm thấy xấu hổ sao? Còn oán trách dân chúng cứ chửi mắng các người, tôi lại cảm thấy được đây là chửi mắng các người rất đúng, lãnh đạo Đặng Tiểu Bình có nói là làm cách nào để cho trước tiên dân chúng giàu lên, chứ đâu có nói để cho một nhóm người cán bộ giàu lên trước, chúng ta mang tư cách là công bộc mà lại giàu lên trước người chủ là hợp lý sao?
Nói tới chỗ này thì sự việc có chút xa vời rồi, nhưng tôi tin tưởng mọi người có lẽ hiểu được ý của tôi, bây giờ sinh hoạt của mọi người đã tốt lên nhiều rồi, như vậy thì trong công tác tận lực vì dân chúng mà làm ra chút sự tình đi, đừng đứng một chỗ trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, dân chúng có nhiều chuyện không được dễ dàng, cái gì có thể tranh thủ thời gian xử lý thì cố mà xử lý giúp cho dân chúng, đổi lại góc độ suy tính một chút, nếu là người nhà của mọi người có việc chuyện cần, thì mọi người ở đây có hết sức làm không vậy?
…………………………………………………………………………………………….
Ấn Thiên Hoa hình như là quên mất mình là nhiệm vụ chính của mình tới đây để làm gì, nói nhiều như vậy, nhưng lại hoàn toàn không có gì liên quan đến chuyện tân chủ tịch mới tới Để Khôn Thành, về việc này làm cho Thạch Ái Quốc cùng vài lãnh đạo khác thật là bó tay…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.