Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 853: KỀM GIỮ CẢM XÚC.
- Có thể được, nhưng cũng không chắc chắn lắm, người của phòng nhân sự của cơ quan chị thì tôi không quen biết, cho nên tôi cũng không dám bảo đãm gì với chị.
Đinh Nhị Cẩu trả lời hời hợt bề ngoài, nhưng Trương Hòa Trần nghe vào trong lỗ tai, có thể là lời hứa ngầm..
-Um.. vậy thì tốt rồi, Đinh khoa trưởng, xin mời uống nước.
Trương Hòa Trần thật sự thì nàng cũng không biết Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ gì, nhưng lộ ra hình như có điều suy nghĩ .
-À… gần đây bên khoa tổng hợp khoa có chuyện gì không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Tuy rằng vẫn chưa chính thức có tuyên bố là Đinh Nhị Cẩu đến kho tổng hợp khoa nhận chức chủ nhiệm, nhưng từ trong kho tổng hợp đã sớm truyền ra, tuy rằng mấy phó khoa trưởng không phục dưới sự lãnh đạo của một tên trẻ tuổi như hắn, nhưng làm quan lớn hơn một cấp thì đã đè chết người, đạo lý này ai cũng hiểu được.
…………………………………………………………………………………………
Thạch Ái Quốc ngồi đầu bàn hội nghị, bên cạnh là thư ký trưởng Đào Thành Quân, vốn hội nghị này Đào Thành Quân không có tham gia, nhưng Đinh Nhị Cẩu cánh tay bị thương, nên không ghi chép lại được, vì thế nên Đào Thành Quân xem như thay thế hắn, để cho trưởng thư ký làm việc này, thật là đại tài tiểu dụng rồi.
Thạch Ái Quốc nhìn chung quanh bên dưới những người đang ngồi, nói thật, hiện tại ông chỉ là tạm nắm quyền bí thư, cho nên có cảm giác không giống là thật..
Nhìn thoáng qua chủn nhiệm phòng tổ chức cán bộ Cố Thanh Sơn, hội nghị hôm nay chỉ hình thức, nhưng đây cũng là một bước ngoặt, để cho Thạch Ái Quốc lần đầu tiên lấy danh xưng là người đứng đầu thành phố mời thường ủy hội thành phố dự họp, đề tài thảo luận chỉ có một.
-Hội nghị hôm nay rất đơn giản, chỉ có một việc, trên công an tỉnh có phái xuống một nữ cán bộ tạm giữ chức để rèn luyện tại công an thành phố, giới thiệu thì đồng chí Cố Thanh Sơn sẽ nói cho mọi người biết qua.
Thạch Ái Quốc mở đầu rất đơn giản, không có lời dư thừa, đi thẳng vào vấn đề.
-Được rồi đồng chí phía Chu Hồng Kỳ trước đây công tác trên công an tỉnh, mà vị đồng chí này mặc dù là nữ, nhưng trước khi chuyển ngành qua công an là một cán bộ thuộc lực lượng trinh sát đặc nhiệm của quân đội, nói ngắn gọn là một đồng chí có kinh nghiệm điều tra, tình huống căn bản là như vậy, căn cứ vào ý tứ của trên tỉnh trao đổi với tôi, đề nghị để cho đồng chí Chu Hồng Kỳ đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng công an thành phố Hồ Châu, hy vọng sự thay máu này có thể giúp cho thành phố có làn gió thay đổi đối về trị an, hổ trợ cho nhiệm vụ chính pháp ủy của Hồ Châu hoàn thành tốt hơn, vì tình hình trị an hiện nay quá kém, chuyện này không đơn giản là quan hệ không hài long của dân chúng đối chính quyền Hồ Châu, mà còn ảnh hưởng đến việc chú ý đầu tư từ bên ngoài đến với thành phố.
Cố Thanh Sơn lúc nói lời này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bí thư chánh pháp ủy Lan Hòa Thành, quả nhiên, lúc Cố Thanh Sơn vừa nói xong, thì Lan Hòa Thành mặt đã đỏ lên, ông ta không kịp chờ đợi liền lên tiếng.
-Cố chủ nhiệm, ý của ông là Hồ Châu trị an kém đều là do bên chính pháp ủy không hoàn thành nhiệm vụ phải không?"
-Có hoàn thành hay không thì ai cũng nhìn thấy rỏ ràng, không nói đâu xa, con gái của tôi bị bắt cóc ày, đến bây giờ vẫn chưa có ai cho tôi một câu trả lời hợp lý, bên công an thành phố làm ăn cái gì cũng không biết, mấy tháng trôi qua mà không có chút nào tiến triển, thậm chí tìm chẳng thấy một manh mối nào, đây là việc bình thường sao?
-Cố chủ nhiệm, vụ án kia tôi cũng đã thúc dục nhiều lần, nhưng bên cục công an phá án thì phải có trình tự, không đơn giản giống là chúng ta nghĩ vậy, dù sao thì ông cũng phải để cho các đồng chí cục công an có một thời gian chứ?
-Được… các người muốn thời gian à, vậy ông nói cho tôi biết, khi nào thì có thể phá án, tôi cho một tuần lễ đấy… Lan Hòa Thành, ông có thể giải quyết được không?"
-Ông….
Lan Hòa Thành nghẹn lời, vì làm sao mà ông giải quyết được khi có thời gian cụ thể?
-Ừ… đồng chí Cố nói không sai, chính pháp ủy cũng cân phải chấn chỉnh lại rồi, tôi cũng biết thế khó xử của bên chính pháp ủy, nhưng có thể bây giờ là cơ hội tốt, bao năm qua có những vụ án không tìm ra manh mối, dân chúng đối với việc phá án cục công an xác thực là ý kiến rất nhiều, về chuyện này đồng chí Lan phải quan tâm đến.
Thạch Ái Quốc vừa thấy cục diện sắp không khống chế được, vội vàng đứng ra bình ổn sự tình.
Vì thế, một màn rất kỳ quái xuất hiện, kết thúc cuộc họp thường ủy hội, theo đề nghị của chủ tịch Thạch Ái Quốc, các vị trong ban thường ủy hội cùng nhau đi đến cục công an điều nghiên, với lại Thạch Ái Quốc lần nữa cường điệu nói, tầm quan trọng trị an của thành phố, tuy rằng không bao giờ có thể làm được việc dân chúng đêm ngủ không cần đóng cửa, thấy của rơi trên đường không nhặt làm của riêng mình, nhưng phải để cho dân chúng đối với cuộc sống của mình có một cảm giác an toàn, đây là một mục tiêu nhất định phải đạt được.
Khi các xe của ban thường ủy đến trước cổng của cục công an thành phố Hồ Châu thì đã nhìn thấy các cấp lãnh đạo của cục công an đều tập trung nghênh đón, lúc này Đàm Quốc thì đứng núp ở mặt sau lưng của cục trưởng Lý Pháp Thụy, sau đó thì mới tới Chu Hồng Kỳ.
-Chào chủ tịch và các vị lãnh đạo, hoan nghênh đến chỉ đạo công tác, xin mời vào bên trong.
Lý Pháp Thụy kính cẩn dẫn một đám người đón vào.
Không thể không nói động tác chào đón lãnh đạo đến của cục công an khá nhanh, từ ủy ban thành phố tới đây đường xe bất quá chỉ tầm 10 phút, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, đã tập trung đủ người đón tiếp, nếu không có người mật báo, thì đây mới là lạ, nghĩ đến điều này, Thạch Ái Quốc quay đầu nhìn thoáng qua bí thư chánh pháp ủy Lan Hòa Thành đang đi theo ở phía sau.
Lý Pháp Thụy đem những người này mời vào phòng họp, trong phòng hội nghị ngoại trừ ban thường ủy, thì có cục trưởng công an mấy cục phó, nhưng lại không thấy Chu Hồng Kỳ bước vào.
-Lý cục trưởng, hôm nay tới cục công an điều nghiên, không có ra thông báo trước, vì vừa họp xong với ban thường ủy thì mới quyết định đến đây, ông cũng đừng lo lắng, chúng tôi chỉ muốn nhìn xem trong cục công an các đồng chí sinh hoạt và công tác trạng thái như thế nào mà thôi. À…còn đồng chí Chu Hồng Kỳ đâu rồi? Sao lại không thấy trong này.
Sau khi ngồi xuống, không đợi Lý Pháp Thụy nói vài câu khách sáo, Thạch Ái Quốc liền đi thẳng vào vấn đề.
-Ưʍ.. mới vừa rồi còn ở đây mà.
Lý Pháp Thụy xoay mặt thì không thấy Chu Hồng Kỳ theo vào, cũng không sao, đây là hội nghị giữa lãnh đạo thành phố và các cán bộ cục công an nên chỉ có mấy cục phó và cục trưởng tham dự, riêng Chu Hồng Kỳ chức vụ còn chưa có công bố chính thức, cho nên Chu Hồng Kỳ chưa có tư cách để vào cùng.
Lúc này Chu Hồng Kỳ đang ở phía ngoài cửa cùng Đinh Nhị Cẩu thì thầm, từ khi vào cửa, Đinh Nhị Cẩu đã đi sát bên cạnh Chu Hồng Kỳ, hắn phải giải thích tầm quan trọng chuyện Thạch Aí Quốc gặp bí thư tỉnh cho nàng biết, nếu muộn thì chỉ sợ không còn kịp.
-Cánh tay vẫn chưa có lành hẳn, sao liều mạng xuất viện vậy?
Nhìn thấy cánh tay của Đinh Nhị Cẩu, Chu Hồng Kỳ cũng giật mình.
-Ui dào… không có biện pháp, chủ tịch đang nóng vội, lúc Tương Văn Sơn còn giữ chức bí thư, thật sự thì Thạch Aí Quốc không có bao nhiêu áp lực, nhưng từ khi Tương Văn Sơn vừa đi, thì mới thấy áp lực gia tăng lên gấp bội, hiện tại bên đảng ủy chỉ còn có thư ký, còn bên ủy ban thì em đang nằm bệnh viện, cho nên tối hôm qua chủ tịch Thạch Aí Quốc liền lôi em từ bệnh viện ra ngoài đây này.
-Lôi em ra thì có ích lợi gì chứ, chuyện này em cũng đâu có làm chủ được.
-Đúng vậy … nhưng ông ta hiện tại cũng không còn cách nào khác, tối hôm qua lại hỏi em chuyện gặp An bí thư như thế nào rồi, nhân cơ hội đó, em mới mang chuyện chính thức thông qua để chị làm phó cục trưởng công an nói ra, hiện tại ông ta đang có quyền lực này, cho dù là sau này nếu không có được thuận lợi lên làm bí thư, ít nhất thì chuyện của chị xem như là đã rồi, nếu có bí thư mới đến đây, thì cũng sẽ không có khả năng thay đổi hiện trạng hiện hữu nữa.
-Hừ…nhưng em đưa trái banh này qua, làm áp lực của chị lại càng gia tăng, nhỡ Để Khôn Thành không sắp xếp được cuộc gặp của bí thư An với chủ tịch Thạch, đây không phải là em hãm chị vào thế khó xử sao?
-Vì vậy cho nên em mới tìm gặp chị đây này, chị mau nhanh liên lạc với đồng đội cũ của chị đi, cố gắng giúp chuyện này có kết quả, chủ tịch Thạch mấy ngày nay sốt ruột lắm rồi, ông ta nói tốt nhất là chiều nay hoặc là ngày mai sẽ lên trên tỉnh..
-Thôi được rồi, để chị gọi điện thoại hỏi lại thử xem, thật ra thì chị nhờ cha chị sắp xếp cũng được, nhưng làm thế thì lại hạ thấp uy tín của cha quá, hơn nữa cha vẫn không muốn tham dự vào chuyện đấu tranh trong nội bộ bên chính quyền, trong quân đội thì đã cũng đủ phiền toái rồi, đâu còn có tâm tư quản đến chuyện khác, để chị vào họp một chút sẽ gọi điện thoại. có gì chờ nhé.
Đã vang đến tiếng gọi của Lý Pháp Thụy kêu Chu Hồng Kỳ vào phòng họp.
…………………………………………………………………………………….
Lúc xế chiều, có hai chiếc xe hơi xuất phát từ Hồ Châu đi lên tỉnh thành.
Chiếc xe đầu tiên lái xe là Chu Hồng Kỳ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế là Đinh Nhị Cẩu, chiếc xe thứ hai là Thạch Ái Quốc và Đào Thành Quân, cầm trong tay của thư ký trưởng là tài liệu chuẩn bị sẵn cho Thạch Ái Quốc, dù sao lần này là Thạch Ái Quốc chủ động một mình lên tỉnh báo cáo công tác..
-Để Khôn Thành nói có thể gặp bí thư được trong bao lâu vậy chị?
-30 phút, đối với chuyện gặp bí thư An nửa giờ là đã không ít, nhưng mấu chốt là xem chủ tịch Thạch biểu hiện như thế nào, nếu tương hợp thì cuộc nói chuyện sẽ kéo dài không biết đến bao lâu, còn ngược lại không vừa ý của bí thư An, thì không còn ai có thể giúp được cho chủ tịch Thạch nữa đâu.
Chu Hồng Kỳ nói.
-Ai….vậy là việc này thành công hay thất bại thì chỉ là trong xế chiều hôm nay, có đôi khi em cảm thấy vận mệnh của em luôn bị quyết định bởi số mạng của người khác, nếu em cũng giống như chị là còn nhà quan nhị đại hoặc là phú nhị đại thì tốt hơn nhiều rồi, chứ đâu phải như bây giờ không biết còn phải phấn đấu trong bao nhiêu năm nữa đây.
Đinh Nhị Cẩu đối với Chu Hồng Kỳ ganh tỵ nói.
-Hừ…đó là bởi cha của em ngày trước không có phấn đấu để đạt được trình độ như vậy, cha của chị năm mười bảy tuổi rời nhà đi tòng quân, đã trải qua bao nhiêu năm tháng nằm gai nếm mật, may mắn là không có chết ở trên chiến trường, đến bây giờ trong đầu vẫn còn có một mảnh đạn chưa có lấy ra được, nếu không như thế thì làm gì một thế hệ sau lại được dễ dàng như vậy, cho nên nếu em muốn cho người đời sau được làm quan nhị đại, thì kể từ bây giờ em phải bắt đầu làm cho thật tốt chuyện của mình đồng thời lấy vợ đi, chứ để trễ quá, thì em không có đời sau để được làm quan nhị đại đâu..
Chu Hồng Kỳ vừa lái xe vừa trêu ghẹo hắn nói.
Nghe tới đây, Đinh Nhị Cẩu giật mình, không có đời sau? Hắn chợt nhớ tới Lý Phượng Ny đang giấu mình ẩn náo ở phương nam, nàng tự lựa chọn cuộc sống một mình mang theo đứa con nhỏ, chính là con của hắn, thế nhưng hắn lại không có thể gần gủi tại bên cạnh, đôi khi nhớ tới, trong lòng vẫn chua xót.
……………………………………………………………………………………
Chu Hồng Kỳ lái xe rất cẩn thận, chăm chú, bộ váy áo cảnh phục càng phá lệ mê người, màu đen bộ váy bó chặc cùng với màu da trong suốt của tất chân phụ trợ cặp đùi tròn cùng cái mông đẫy đà nở nang.
-Buông tay! Em muốn làm gì. . chị đang lái xe đấy..um..
Đinh Nhị Cẩu xoay người vươn ra cánh tay phải còn lành lặn, bàn tay đặt lên trên đùi nàng, xúc cảm tất chân càng thêm mềm nhẵn nhẵn nhụi, kích động tâm trí trêu đùa.
-Em không biết phải cảm tạ chị như thế nào mới tốt đây?
-Tiểu bại hoại, chớ lộn xộn, không được động tay đông chân đấy.
Chu Hồng Kỳ liếc nhìn Đinh Nhị Cẩu, gắt giọng.
-Em như vậy thì chị làm sao lái xe hả?
Nhưng hắn thấy Chu Hồng Kỳ cũng không có sinh khí phản đối, thì lá gan lớn lên, tay cũng không rời khỏi đùi nàng cười nói:
-Chị cứ lái xe đi, không có chuyện gì, em rất cẩn thận.
Thấy hắn nói như vậy, chỉ cần hắn không được một tấc lại muốn tiến một thước, thì giả bộ như không có trông thấy Đinh Nhị Cẩu mờ ám, tùy ý hắn xằng bậy rồi, dù sao chuyện hắn động tay động chân với nàng cũng không phải là lần đầu tiên. Bất quá vẻn vẹn trong chốc lát này, nàng cũng có chút khác thường, bàn tay hắn giống như có một cỗ ma lực tại trên đùi nàng vuốt nhẹ lại như bị điện giật, chỉ chốc lát sau, một tia nhiệt lực từ phía trong đùi truyền đến, trong nội tâm không biết là thoải mái hay là khó chịu, bàn tay hắn không khách sáo dần dần vươn vào đến bên trong làn váy, lửa nóng từ bàn tay cùng làn da đùi non mềm mại tiếp xúc vuốt ve lần nhau, không cần nhìn, Chu Hồng Kỳ cũng biết, huyệŧ của mình dịch nhờn đã rỉ ra bên ngoài cái qυầи ɭóŧ, cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ xấu mặt, Chu Hồng Kỳ sẵng giọng nghiêm mặt nói:
-Vô lại, có tin là chị bẽ gãy nốt cái tay còn lại của em không?
Đinh Nhị Cẩu làm như nghiêm túc nghe theo lời Chu Hồng Kỳ, chậm chạm lấy bàn tay ra, lúc này đám lông đen cuốn khúc bên trong âm hộ của nàng đã dinh dính ướŧ áŧ dịch nhờn rồi, còn hắn thì mỉm cười dâʍ đãиɠ nói:
-Chị xem .. phía dưới dường như đã ướt rồi..
-Hừ..
-Á…nhẹ..gãy tay em…!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.