-Bây giờ không nói cũng được, nhưng nếu đưa cậu đến nơi khác thì cũng sẽ phải nói.
Đàm Quốc Khánh vụt tắt nụ cười nói.
-Đàm phó cục trưởng, ông đang uy hϊếp tôi sao? Ông có biết là đang nói chuyện với ai không vậy? Ông đang dựa vào cái chức vụ phó cục trưởng công an của ông phải không?
Đinh Nhị Cẩu khinh thường nói.
-Được….được.. hãy đợi đấy, tôi cho cậu biết, chuyện này chưa có ai biết, bí thư Tương bị người đánh, tôi được sự ủy thác của bí thư Tương bí mật điều tra chuyện này, tôi hy vọng cậu có thể chủ động tự thú, nếu không.. tôi sẽ làm theo trình tự của pháp luật. Đinh thư ký, chắc cũng đâu có muốn chuyện này càng thêm nghiêm trọng chứ?
Đàm Quốc Khánh lạnh lùng nói.
-Ưʍ.. vấn đề này ông cũng đã đoán đúng, tuy rằng không phải tôi là người gây chuyện trước, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức, hừ..bí thư Tương, đúng là quan lớn đấy. À…Đàm phó cục trưởng, tôi có nói đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, ông có còn nhớ lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt là ở nơi nào không?
Đinh Nhị Cẩu lời nói xoay chuyển, từ chuyện này dời qua một chuyện khác .
-Không nhớ rõ..trí nhớ của tôi không có tốt như Đinh thư ký đâu.
Đàm Quốc Khánh giễu cợt nói.
- Lần đầu tiên gặp mặt là lúc tôi chưa có điều đến công tác ở TP Hồ Châu ở một nơi hoang vắng tôi đã cứu được một cô gái, tên là Cố Hiểu Manh, chắc là ông còn nhớ rõ, cô gái đó là con của Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/498341/chuong-899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.