Chương trước
Chương sau
Tiểu Hàn lúc bị bắt cóc kéo vào trong xe liền đem tổ tông mười tám đời của Đinh Nhị Cẩu ra mắng chửi, vừa lên xe đã bị bịt mắt, con dao kê ở trên cổ của nàng, Tiểu Hàn trước giờ luôn luôn sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ, làm sao gặp qua trận thế như thế này, cũng may là mấy năm nay nàng làm chuyên mục pháp chế, mà chuyên mục này thì ít nhiều gì cũng có dính líu đến những vụ án liên quan đến bắt cóc, gϊếŧ người các loại không ít, cho nên cố tự trấn định không để cho mình sợ quá mà ngất đi.
Cũng không biết xe chạy bao lâu, rốt cục nàng bị kéo xuống xe, đẩy tới trong một gian phòng, nhưng vẫn còn bị bịt mắt, bọn chúng đem nàng nhấn ngồi trên một cái ghế.
-Các vị đại ca, các anh là loại người nào? Nếu muốn tiền, chúng ta thương lượng, tôi có thể gọi điện thoại cho người nhà đưa tiền ra.
-Câm miệng, nói thêm câu nào thì đem đầu lưỡi của cô cắt bỏ đấy.
Một người trong đó hung hãn nói.
Tiểu Hàn không dám nói thêm nữa, nàng cầu nguyện người mà Đinh Nhị Cẩu phái có thể nhìn thấy tình huống mình bị bắt cóc, rồi nhanh chóng báo cho Đinh Nhị Cẩu tên hỗn đản này, sau này đi được ra ngoài, nàng sẽ gặp Đinh Nhị Cẩu tính sổ..
-Đầu trọc… ở đây chú ý cho cho thật kỹ, tao đi tìm lão đại, chúng mày không được phép phạm sai lầm, nếu không có mệnh lệnh của tao, thì không được động vào người đàn bà này, nghe được không?
-Đại ca yên tâm đi, chúng em biết nên làm như thế nào rồi.
Tông cộng ở lại là ba tên, những ánh dâʍ tà cho tới bây giờ cũng không có rời khỏi thân thể Tiểu Hàn, còn Tiểu Hàn lần này tới đây, tuy rằng thời tiết đã lạnh, nhưng Tiểu Hàn rất yêu thích vẻ đẹp bản thân của mình thông qua quần áo, nàng mặc cái váy jean trên đầu gối, thân trên khoác cái áo lông cừu màu trắng, cả người thoạt nhìn rất là khêu gợi, lại còn mang theo khí chất của một người phụ nữ cao sang, những kẻ bắt cóc này cũng thường thấy những nữ ca sĩ vũ trường, nhưng chưa từng thấy qua một thiếu phụ xinh tươi như vậy…
Cát Hổ cười cười bước ra khỏi cửa.
Bây giờ là ban ngày, không dễ dàng để mà che giấu hành tung, cho nên Đinh Nhị Cẩu khi bước vào kho hàng, vẫn đang trốn phía sau ở dãy thùng trong sân, hắn loáng thoáng nghe được mé trong có tiếng người nói chuyện, nhưng vẫn không thể xác định là Tiểu Hàn bị giam phòng ở gian phòng nào, vừa mới lộ ra cái đầu nhìn một cái, cánh cửa đột nhiên mở ra, theo từ thùng khe hở các thùng hàng, hắn thấy Cát Hổ một mình bước ra cửa, lên xe lái chạy ra khỏi kho hàng.
Điện thoại di động chấn động, Đinh Nhị Cẩu mở ra thì thấy Đỗ Sơn Khôi gọi tới.
-Nhị Cẩu… Cát Hổ vừa đi ra ngoài, có muốn công vào cứu người.
-Không vội… anh cứ ở bên ngoài chờ lực lượng hổ trợ tới, em ở bên trong cùng phối hợp, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh, đây là số điện thoại của người đó, anh gọi điện thoại cho cô ấy, báo cho biết vị trí của chúng ta.
Nói xong, hắn đem số điện thoại Chu Hồng Kỳ đọc cho Đỗ Sơn Khôi, hắn muốn cứu Tiểu Hàn, nhưng trước khi lực lượng vũ trang tới, quyết không thể để cho bọn họ đã thấy Tiểu Hàn được cứu ra ngoài trước rồi, phải làm cho Chu Hổ Khanh hiểu được, thành phố Hồ Châu cũng không có để ông ta vào trong mắt, dám cho người bắt cóc con dâu của Tư lệnh quân khu trói lại.
Cát Hổ sau khi ra ngoài, Đinh Nhị Cẩu yên tâm không ít, hắn thận trọng đến gần rồi, phía sau thái dương đã sắp tới hướng chánh nam rồi, cho nên nếu hắn từ bên ngoài vào trong xem, sẽ lưu lại cái bóng người rất dễ bị phát hiện trước, cho nên đi vòng qua phía sau gian phòng thì tốt hơn, có thể trực tiếp nhìn đến trong phòng mà không bị phát hiện..
Đang thử dò xét, cuối cùng thì hắn xác định được trong phòng có ba tên, nhìn sơ qua thì không thấy cầm vũ khí, nhưng không biết trên người của bọn chúng có dao hay là súng, cho nên nếu tấn công mà không áp đảo ngay từ đầu, rất dễ dàng bị bọn chúng phản kích.
Đinh Nhị Cẩu hướng bên cạnh xê dịch ngồi xổm xuống tường đang tính toàn dùng cách nào tốt nhất, thì phía sau trong phòng truyền đến tiếng Tiểu Hàn la to chói tai.
- Các người làm gì, đại ca các người có nói không được động vào tôi đấy, buông…buông ra..
Đinh Nhị Cẩu đứng lên mặt sau cửa sổ, nhìn vào bên trong, thì thấy có hai tên này đang ở trên thân thể Tiểu Hàn giở trò, chỉ có tên đầu bóng thì đứng ở một bên hút thuốc, cười híp mắt nhìn hai tên đàn em của mình đang sờ soạng Tiếu Hàn.
-Hừ.. đã lọt vào trong tay của chúng ta mà còn không động tới cô sao? Cô cho chúng tôi là lũ ngốc à, nói cho cô biết, lão tử hôm nay chẳng những động tới cô, mấy ngày nữa sẽ còn có thể có nhiều người đàn ông động tới cô, xinh đẹp giống như cô, một tháng cũng phải kiếm cho đại ca được mấy vạn đồng tiền, rất đáng tiền đấy.. ha ha ha
Một tên vươn tay hướng về giữa hai chân sờ soạng Tiểu Hàn một cái, làm nàng thét lên thật to.
-Được rồi, không nên làm quá, mặt hàng này chắc là đại ca sẽ dâng lên cho Tương công tử đấy, nếu chúng mày làm hư, cẩn thận đại ca thiến hết chúng mày.
-Sợ gì, có kiểm tra cũng sẽ không thiếu lạng thịt nào, làm gì mà đại ca nhận ra, đây là mặt hàng khó gặp, còn làm phóng viên có trình độ học vấn cao cùng chúng ta chơi đùa quả thực là một cấp bậc cao đó a.
-Cái con mẹ chúng mày, đồ chơi thì chỉ có cái lổ để thọt vào thôi, có cái gì khác nhau, nói cho bọn mày biết, cho dù người đàn bà này có khuôn mặt rất đáng giá, trình độ học vấn cao, nhưng cái đồ chơi kia cũng đâu có khảm vàng lên đâu mà thèm khát dữ vậy?
Tên đầu bóng lưỡng đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân nghiền nát nói tiếp.
-Thôi được rồi, nếu chúng mày muốn, tao cho chúng mày tự do sờ soạng nhưng không làm chuyện kia là được, chịu không?
Tiểu Hàn nghe bọn này đàm luận về nàng như món hàng thương phẩm vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi, huống chi bây giờ còn có mấy bàn tay đang rờ mó chạy trên thân thể của nàng, nàng đã sợ đến mức không thể phát ra được thành tiếng, chỉ có thân thể đang không ngừng giãy dụa tránh né bàn tay của hai tên đang quấy nhiễu.
Đột nhiên có một tên vươn hai bàn tay luồn vào bên trong vạt áo của nàng, duỗi thẳng đến bên trong hai bầu vú, đưa qua đưa lại nắm bắt hai đầu núʍ ѵú nhỏ bé phấn hồng, trước ngực nàng run rẩy, chọc cho tên đó càng hưng phấn. điên cuồng bóp mạnh, hai bầu vú bị hắn nắn bóp phát đau, những đầu ngón tay của hắn giống như là sắp đâm vào vú của nàng..
Chịu quá nhiều khuất nhục, Tiểu Hàn liên thanh chửi bậy.
-Bọn mày dám đụng! ... Tao sẽ đích thân gϊếŧ từng đứa một….! ...
Tiếng cười dâʍ đãиɠ của bọn chúng ha hả vang lên, tên kia thừa cơ sờ lên lên bên cặp đùi nàng, triển khai thăm dò cuộc hành trình, Tiểu Hàn theo phản kẹp chặt, nhưng nơi riêng tư cùng lúc đã bị tên kia ven cái váy lên rồi, bị tay hắn bò lên, chật vật cùng nan kham, làm cho Tiểu Hàn cũng không còn có dũng khí ngẩng đầu.
-Bọn hỗn đản! ... Hèn hạ vô sỉ hạ lưu ….!
………………………………………………………………………………………….
Nếu Tiểu Hàn bị cưỡиɠ ɠiαи, sự tình như vậy sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Đinh Nhị Cẩu, đồng thời bi kịch này có thể trực tiếp làm cho Tương Văn Sơn cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật, có một số việc là không cần lý do, ví dụ như làm cho một người đang theo con đường làm quan trực tiếp biến mất.
Cho nên nói Thạch Ái Quốc thật sự là lão hồ ly giỏi về tâm kế không sai, nếu sự việc xảy ra theo chiều hướng xấu, đến lúc mấu chốt lại đem trách nhiệm đổ cho người khác, chẳng qua lần trước là Tương Văn Sơn, lần này là Đinh Nhị Cẩu, ích lợi thì Thạch Ái Quốc hứng lấy trên người, nghĩ đến đây trong lòng Đinh Nhị Cẩu cảm giác rất khó chịu, chính mình chạy đông chạy tây như điên vì ông ta mà mưu cầu, tiền lãi chưa có nhìn thấy, lại thấy hố to sâu không thấy đáy ở ngay trước mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.