Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 809: ĐỪNG CHẠM VÀO CÁI KHÔNG NÊN CHẠM.
Thật ra trong tình hình hiện nay Thạch Ái Quốc là người tốt nhất để Kiều Dương giới thiệu, nhưng Kiều Dương đã nghĩ tới chuyện không muốn liên lụy vào trong đó nữa, điều này làm cho hy vọng lớn nhất của Thạch Ái Quốc tan vỡ, đã không có người giới thiệu trên tỉnh, thì kết quả như thế nào thì có thể nghĩ ra.
………………………………………………………………………………………
- Chị nói là có quen biết với thư ký của An bí thư ?
Đinh Nhị Cẩu nghe Chu Hồng Kỳ vừa nói như vậy, cũng biết được đó là một biện pháp tốt, nếu có thư ký giúp một tay dẫn tiến, có thể nhằm lúc lãnh đạo tâm tình tốt thì được yết kiến qua một chút, nếu may mắn có thể thu được hiệu quả không tưởng được.
Giữa người và người đều phải trãi qua tiếp xúc thì mới từ từ chậm rãi quen thuộc, nếu chỉ xem qua giấy tờ sơ yếu lý lịch thì sẽ nhìn không ra bộ mặt thật sự của người đấy, cho nên Thạch Ái Quốc phải tự mình tìm đến trước mặt An Như Sơn để cho An Như Sơn tận mắt nhìn thấy ông ta để mà đánh giá là một loại người như thế nào thì mới được.
- Ừ..có quen biết, gia đình cán bộ cấp tỉnh cũng đâu có bao nhiêu người, mọi người bình thường cũng thường xuyên qua lại vui chơi giải trí, tuy rằng chị và hắn cũng không thân lắm, nhưng chị và và vợ của hắn rất là quen thuộc, chị và cô ấy là chiến hữu, chẳng qua cô ấy làm bên quân y, khác bộ phận với chị, nhưng cũng thường giao tiếp, xem như là bằng hữu vậy.
- Không biết người thư ký này như thế nào, làm thư ký lãnh đạo, bình thường cũng không dễ tiếp xúc đấy…
Đinh Nhị Cẩu hơi chút lo lắng nói.
- Hì…em chẳng phải là thư ký lãnh đạo sao? Nhưng chị không cảm thấy là khó tiếp xúc a..
Chu Hồng Kỳ cười cười nói, hai người bước chậm ở trong sân của cư xá tỉnh ủy, lúc này thì từ xa xa một người đàn bà yểu điệu bước nhanh tới.
- Chị dâu của chị đến đấy.
Đinh Nhị Cẩu chép miệng nói.
- Um… Tiếu Hàn đến đây làm gì vậy? Bình thường rất ít khi đến đây.
Chu Hồng Kỳ nhíu mày nói.
- Anh của chị gần đây có thường xuyên trở về nhà không?
Đinh Nhị Cẩu đưa ánh mắt nhìn theo Tiểu Hàn trồi rút trở về hỏi Chu Hồng Kỳ..
- Ai dà…nchẳng những không thường trở về, mà hầu như là không có quay trở về nhà, hai người bọn họ giờ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Chu Hồng Kỳ thở dài nói.
- Vậy sao cứ như thế giằng co hoài vậy, nếu không còn có tình cảm, thì sao không ly hôn?
Đinh Nhị Cẩu thấy kỳ quái nên nói.
- Em nói thì dễ dàng, cha của chị tại tỉnh Trung Nam cũng là có mặt mũi, cha mẹ của Tiếu Hàn cũng giống như vậy, năm xưa là một đôi vô cùng thích hợp, bây giờ nếu ly hôn, sẽ làm cho mặt mủi của mọi người để ở đâu đây?
- Mặt mũi trọng yếu hay cuộc sống vẫn là trọng yếu…
Đinh Nhị Cẩu không giải thích được nói.
- Thôi…em để ý làm gì đến chuyện của người, nhìn xem hình như là chị dâu tới tìm em đấy.
Chu Hồng Kỳ bĩu môi nói.
- Chị dâu sao lại tới đây? Tìm em hay là tìm Hồng Kỳ vậy?
- Tìm được em rồi, chị vừa lấy được tài liệu từ vụ lũ lụt của TP Hồ Châu, xem ra là khá rỏ rang về nội tình bên trọng vụ chống lũ vừa rồi, tuy rằng đều là bản photo sao chép, nhưng rất tỉ mỉ xác thực, không đơn thuần là chuyện số người tử vong, mà còn có việc chống lũ cứu tế có một số tư lợi cá nhân nữa đấy không phải là vấn đề bình thường nữa, nhìn thấy mà giật mình á.
Tiểu Hàn thở hổn hển nói, bộ ngực đầy đặn cùng nhau lên xuống phập phồng, giống như hai cái bánh bao vừa mới ra lò vậy.
Ngươi đàn bà trước mắt này thật sự là rất mê người , mày liễu mắt phượng, má đào mũi ngọc, da thịt trắng như tuyết, dương chi bạch ngọc, cái áo khoác màu đen ôm vừa vặn thân thể mềm mại, đường cong lả lướt, có lồi có lõm, một đôi bấu vú nẩy nở phồng phình như muốn đâm thủng áo mà chui ra, cái mông lớn đẫy đà ngạo nghễ ưỡn lên, đôi chân thon dài đầy đặn rất tròn, được đối tất cao màu da bao vây nhìn thấy càng thêm phong tình vạn chủng, cám dỗ phi thường.
Làn váy cao trên đầu gối gần 20 phân, bó chặc ngọc thể mạn diệu, trong suốt cái mông thịt ánh lên nhục cảm, dưới chân cặp giày sandan màu đen gót nhỏ cùng đôi tất chân quả thực là muốn mạng người!
- Em đang nhìn cái gì vậy?
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu ngắm nhìn Tiểu Hàn suy nghĩ viễn vong, thì thình lình trên mông đít bị Chu Hồng Kỳ đạp cho một cước..
-Em đang suy nghĩ công việc. À… người này vì sao biết được phương thức liên lạc với chị vậy?
Đinh Nhị Cẩu làm như thật sự đang có điều suy nghĩ.
- Chị đang định xác minh về tài liệu tố cáo này có phải là thật hay không, nếu như là sự thật, phỏng chừng thành phố Hồ Châu sắp sửa đón nhận một cơn gió bão, khó mà có thể tưởng tượng…
- Vậy chị dâu định khi nào thì đến Hồ Châu?
Đinh Nhị Cẩu gật đầu hỏi.
- Thì chị chạy đến đây tìm em đây, vốn tính tự lái xe đi, nhưng xe của chị vừa rồi bị đụng vô tường, sửa chữa chưa kịp, cho nên chị đến hỏi em chừng nào thì về Hồ Châu, để đi nhờ xe của em, chị sợ đêm dài lắm mộng, đúng rồi… điện thoại của em sao gọi hoài mà liên lạc không được vậy?
Đinh Nhị Cẩu lấy ra điện thoại ra thì vừa thấy, máy đã hết pin…
- Chị Hồng Kỳ..nếu không như vậy, em đi trước cùng chị dâu trở về, mấy ngày sắp tới chị cứ lo chuyện của chị, chờ xem cha chị có đồng ý hay không việc chuyển công tác, đồng thời chị nhớ liên hệ với người thư ký kia giúp em, có thể nói, chuyện này có được hay không, là dựa vào chị đấy.
Đinh Nhị Cẩu dặn dò.
- Hừ, Đinh Trường Sinh, em lại gần đây, chị có vài lời muốn nói.
Chu Hồng Kỳ hướng Đinh Nhị Cẩu ngoắc ngón tay nói.
Tiểu Hàn rất thức thời, vừa thấy bộ dạng em gái của chồng, nàng tự động đi mấy bước ra xa, cũng không thèm nhìn tới bên này đang xảy ra chuyện gì.
- Chuyện gì vậy chị?
Đinh Nhị Cẩu giả ngu hỏi.
- Đinh Trường Sinh, hãy cẩn thận đấy, cái gì không nên chạm vào, thì không thể đụng vào biết không? Nếu để cho chị biết, hãy cẩn thận cây thịt bên dưới hang của em…
Chu Hồng Kỳ hung hãn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.