CHƯƠNG 807: KHÔNG TIẾP THÌ KÊU HẮN CÚT XÉO.
La Minh Giang nhìn thấy Tương Văn Sơn mất bình tỉnh như vậy, trong lòng ông lại tràn đầy thất vọng, một cán bộ cấp sở, vì quyền lực trước mặt lại thất thố như vậy, đây là điều ông cũng không nghĩ tới một cán bộ già dặn lão luyện như Tương Văn Sơn.
La Minh Giang không thể ngờ được thì cũng là bình thường, bởi vì La Minh Giang còn chưa tới cái ngày này giống như là Tương Văn Sơn, quyền lực so với chất độc gây nghiện càng thêm đáng sợ hơn, bởi vì độc nghiện còn có khả năng từ bỏ, nhưng còn quyền lực nếu từ bỏ được thì chỉ có một khả năng, đó là lúc chết đi, cho nên không khó để mà giải thích, vì sao từ hàng ngàn năm nay, hoàng đế chủ động nhường ngôi, hầu như là rất ít…
- Xin lỗi chủ tịch…là tôi đã thất lễ..
Tương Văn Sơn không hổ là cáo già thấm đẩm quan trường mấy thập niên, nhìn thấy ánh mắt của La Minh Giang, ông rất nhanh ý thức được chính mình đã bộc lộ thái độ không chừng mực rồi, đã làm một quan viên chính trị đầy kinh nghiệm, thật sự là không nên tỏ ra như vậy.
- Tôi cũng có thể thông cảm hiểu được Văn Sơn à. Tôi và ông cả đời vì cách mạng mà phục vụ, đã chấp nhận như vậy, thì phải có một tấm lòng rộng lượng, chuyện của Thạch Ái Quốc, tôi nhớ kỹ rồi, nhưng ông cũng phải có râm tính rộng rãi hơn, dù sao đây là cương vị cuối cùng của ông tại TP Hồ Châu, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/498304/chuong-862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.