Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 796: CHỊ NUÔI GHEN?
- Trời đất …chị Hiểu Manh, chị làm như em là trâu bò chỉ biết ăn vậy?
Đinh Nhị Cẩu hét lên.
- Hừ…đó chính là em tự nói, không phải chị mắng em nhé, em tự nói mình là trâu bò, vậy em đi ra ngoài ăn cỏ đi, đừng có ở nhà chị ăn cơm.
- Hiểu Manh… được rồi, cha và Trường Sinh đang nói việc chính sự ..
Cố Thanh Sơn mắt thấy Cố Hiểu Manh những ngày qua trạng thái tinh thần có chuyển biến tốt hơn trước, trong lòng ông rất cao hứng, tuy rằng Cố Hiểu Manh vẫn cón đấu võ mồm với Đinh Nhị Cẩu, nhưng ông nhìn ra được, loại đấu võ mồm này dường như là một loại trao đổi phương thức của hai nguời, chứ không phải là thật sự đang tức giận.
- Hừ, hắn có biết cái gì mà chính sự chứ, không phải là đi gây chuyện thì cũng là đi tán gái, con chỉ thấy hắn có chút bản lãnh này mà thôi.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người uốn éo cái mông của mình ly khai, Đinh Nhị Cẩu nhìn theo cái eo xinh đẹp Cố Hiểu Manh cùng với phần mông đầy đặn co dãn, âm thầm nuốt nước miếng, rồi xoay mặt cùng với Cố Thanh Sơn tiếp tục bàn luận chính sự.
- Cha nuôi, còn có một chuyện, con không nắm được, nhờ cha nuôi giúp con phân tích.
- Chuyện gì?
- Cha là cha nuôi, chuyện này thì không có ai biết, nhưng con là thư ký của chủ tịch Thạch, nếu không nói cho ông ấy biết, con lo lắng sau này nếu chủ tịch Thạch từ đường dây khác biết con là con nuôi của cha, nhất định ông ấy sẽ có cái nhìn không tốt với cha, nếu không khéo, có thể chủ tịch Thạch sẽ cho rằng con ở bên cạnh ông ấy là gián điệp, vậy theo cha nuôi có nên nói thực tế chuyện này cho ông ấy biết không?
- Ưʍ.. chuyện này sớm muộn gì cũng có người biết, không có bức tường kín nào mà gió không lọt qua được, cũng được… có cơ hội thích hợp thì con cứ nói cho lão Thạch biết, miễn cho đến lúc đó lão Thạch đối với con có ảnh hưởng cũng không tiện.
Đinh Nhị Cẩu vui mừng gật đầu, điều hắn lo lắng nhất chính là thái độ của Cố Thanh Sơn, nếu nhỡ Cố Thanh Sơn không đồng ý, thì tình thế của hắn là bị kẹp ở giữa rất khó chịu, hắn cũng nghĩ tới rồi, mặc kệ là Thạch Ái Quốc có được thăng nhiệm làm bí thư thành ủy hay không, hắn cũng phải cố gắng tận lực kéo Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc vào chung mối quan hệ, vừa là vì mình, cũng là vì lợi ích của hai lãnh đạo này, bởi vì mặc dù nếu Tương Văn Sơn rời khỏi TP Hồ Châu, phe nhóm của ông ta cũng không phải là tan rã ngay lập tức, Cố Thanh Sơn và Thạch Ái Quốc phải liên thủ lại, cái nào nên phân hoá thì phân hoá, ai nên đánh thì đánh, nên hợp nhất thì hợp nhất.
Cơm nước xong xuôi, Đinh Nhị Cẩu phụ dọn dẹp thì định cáo từ rời đi, thẩm mỹ viện của Hạ Hà Tuệ cũng bị ngập nước lũ, đang dọn dẹp, Đinh Nhị Cẩu muốn đến đó giúp đỡ nàng một tay, bởi vì hầu như toàn bộ nội thành Hồ Châu đều bị chìm ngập, cho nên hiện tại ai cũng ở nhà của mình dọn dẹp rửa sạch, bây giờ mà muốn mướn người đến nhà phụ giúp thì cũng không có ai, Hạ Hà Tuệ chỉ có thể nghĩ đến người đàn ông của mình, nhưng hắn thì suốt ngày bận bịu công việc không thấy bóng dáng.
Cho nên đêm nay có chút thời gian, hắn định đến giúp cho Hạ Hà Tuệ.
- này…em lên trên lầu, chị có chuyện muốn hỏi…
Cố Hiểu Manh nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Câu này.. làm mọi người đều ngây ngẩn cả người, Đinh Nhị Cẩu cũng ngạc nhiên, lúng túng không biết làm sao, nhìn về phía Dương Hiểu, Dương Hiểu lại quay nhìn về phía Cố Thanh Sơn, Cố Thanh Sơn thì đang xem tivi..
- Em điếc hả, chị nói không có nghe sao?
Cố Hiểu Manh lại nói một lần nữa.
- Ưʍ.. chị Hiểu Manh có chuyện gì thì nói ra đi, em còn có việc, muốn về sớm một chút .
Đinh Nhị Cẩu mồm mép không còn lanh lẹ được rồi.
- Muốn về sớm? Vậy thì đi đi, nhưng hãy nhớ kỹ, về sau thì đừng tới đây nữa.
Cố Hiểu Manh nói xong xoay người đi lên lầu, không thèm nhìn lại Đinh Nhị Cẩu một cái, làm cho Đinh Nhị Cẩu lúng túng ...
- À.. cha nuôi, mẹ nuôi, con đi về trước, lần khác con tới, nếu chuyện đó có tin tức gì, con sẽ gọi điện thoại cho cha nuôi.
Đinh Nhị Cẩu nói xong dợm bước chân rời đi.
- Xú tiểu tử… làm gì gấp vậy, không nghe chị con có việc muốn gặp con à, đi lên lầu đi, Hiểu Manh tuy rằng tính tình hơi điêu ngoa, nhưng nó cũng không ăn thịt con đâu.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.
Đinh Nhị Cẩu lại nhìn về phía phía Dương Hiểu, thấy bà gật đầu mỉm cười, vì thế Đinh Nhị Cẩu tạm yên tâm, đây chính là các người kêu ta đấy, đến lúc đó có chuyện gì cũng đừng trách ta, Đinh Nhị Cẩu trong lòng âm thầm suy nghĩ…
- Vậy cũng được, để con xem hiểu chị Hiểu Manh có chuyện gì muốn gặp con..
Đinh Nhị Cẩu tự cho là tìm được rồi một lý do tốt, ung dung đi lên lầu.
Nhìn hình dáng Đinh Nhị Cẩu biến mất tại khúc quanh thang lầu, Dương Hiểu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói:
- Lão Cố, tôi có cảm giác hai đứa này làm sao đấy, Hiểu Manh chưa khi nào có thái độ với một người nam như thế này, tuy rằng nhìn qua thì có vẻ không tốt lắm, nhưng hình như là không phải, mà là do Hiểu Manh cố ý làm giống như vậy.
Cố Thanh Sơn không có trả lời câu nói của Dương Hiểu, mà chỉ là thở dài:
- Con nuôi dù sao cũng chỉ là con nuôi, vẫn còn cách một tầng, nếu như hắn là con ruột thì tốt biết bao, haha…tên tiểu tử này, không thể khinh thường được, chỉ cần qua vài năm nữa, nhất định sẽ thành một nhân vật lớn đấy.
- Vậy càng không được rồi, trong lòng của Hiểu Manh về chuyện chính trị, nó lại không có thích…
Dương Hiểu lo lắng cho con gái của mình chịu thiệt.
- Bà lo xa nhiều như vậy để làm gì, yên tâm đi, Trường Sinh là một con người có chừng mực, ít nhất nếu không có sự đồng ý của tôi, hắn không dám làm bậy đâu, không cần lo lắng, đứa nhỏ này phẩm tính cũng không tệ..
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ vào bàn tay Dương Hiểu, rồi tiếp tục xem tivi.
………………………………………………………………………………………….
Trên lầu, Đinh Nhị Cẩu đẩy ra cửa phòng của Cố Hiểu Manh, hắn kinh ngạc há hốc mồm, mới không bao lâu thời gian, Cố Hiểu Manh đã thay đổi quần áo, tuy rằng trong phòng không nóng nhưng cũng không cần phải xuyên cái cái váy ngỉ mỏng chứ?
Làn vải gần có một số đoạn gần như trong suốt, cái nịt ngực màu hồng đỏ cũng thấy rỏ, làm cho hắn ảo tưởng đến đỉnh ngọn nguồn, nàng ngồi xếp bằng, vạt áo ngủ bị cuốn lên, lộ ra hơn phân nửa bắp chân.
- Chị Hiểu Manh ….có chuyện gì vậy? Em thật sự là có việc, phải nhanh đi về, hay là chị gọi điện thoại cho em rồi nói cũng được.
Đinh Nhị Cẩu muốn rút người ra rời đi…
- Đinh Trường Sinh, bộ chị là yêu quái à, mà vừa nhìn thấy mặt đã muốn chạy?
- Hì…không… không, chị không phải là yêu quái, vì yêu quái có bộ dạng rất khó coi, còn chị đẹp mắt như vậy, rất rõ ràng đó là một yêu tinh …
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói, lúc này hắn nghĩ rằng, mình sợ cái gì, ngu sao mà không nhìn ngắm, dịp may cũng đâu có nhiều như thế này, vì thế hắn lập tức an tâm, nhìn thẳng chằm chằm vào trước ngực nàng đang lộ ra mảng lớn trắng ngần ..
Cố Hiểu Manh cũng thấy được đôi mắt chó của hăn xâm lược thân thể mình, mặt nàng lập tức đỏ ửng, không khỏi có chút hối hận, lấy bàn tay che kín bộ ngực của mình, sợ bị tẩu quang.
- Nhìn cái gì …em và Từ Kiều Kiều kia rốt cuộc là có quan hệ như thế nào vậy?
- Từ Kiều Kiều? Từ Kiều Kiều là ai? Sao em không nhớ rõ là có người tên như vậy cà?
- Đinh Trường Sinh, còn xạo hả? Nói.. nàng ta có phải là bạn gái của em không?
- Này, chuyện nàng ta có phải là bạn gái của em hay không thì có quan hệ đến chị sao?
- Chị chỉ cần em nói có đúng vậy hay không ?
Cố Hiểu Manh sắc mặt càng ửng đỏ, giống như bộ dáng con gà chọi vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.