Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 741 : RẤT LÀ CHI TIẾT TỈ MỈ.
Dối mặt với người thư ký cũ này, Thạch Aí Quốc trong lòng cũng rất phức tạp, vô luận là như thế nào, Trần Khánh Long cũng đã làm thư ký cho mình khá lâu rồi, tuy cuối cùng hắn tự chọn rời đi khỏi mình, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, thì điều này cũng không có gì là lạ, dù sao con người thường đi lên chỗ cao, tránh nước chảy chỗ thấp, mỗi người đều có sự lựa chọn tiền đồ quyền lực của chính mình.
- Bàn giao xong rồi chứ?
Thạch Aí Quốc nhìn Trần Khánh Long đang đứng ở bàn công tác đối diện với ông hỏi.
- Vâng cũng xem như là xong rồi, Tiểu Đinh rất có ngộ tính, tôi nghĩ hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này.
Trần Khánh Long vì Đinh Nhị Cẩu cũng nói được vài lời hữu ích, chỉ là không biết lời nói này, xuất phát từ thật lòng hay là vì nịnh bợ Thạch Aí Quốc lần cuối cùng, nhưng như thế nào đi nữa thì Trần Khánh Long ở nơi này công tác coi như đã chấm dứt xong, dùng bốn năm thời gian đánh đổi lấy một cái chức cán bộ cấp phó xử, vậy thì cũng rất đáng giá đấy, cho nên ở trong nội tâm Trần Khánh Long vẫn là rất cảm kích Thạch Aí Quốc.
- Ừ, đến khu đang phát triển công nghệ cao cố gắng công tác cho tốt, khu đang phát triển thì không thể so với các địa phương khác, nơi đó vẫn luôn là khu trọng điểm của thành phố kêu gọi đầu tư, tôi hi vọng cậu công tác trên cương vị mới tạo ra thành tích, cậu đã từng là thư ký của tôi, nhưng đừng có lấy tên của tôi ra làm chỗ dựa, công tác là công tác, dùng cái tên của người khác thì cũng không có giải quyết được vấn đề gì.
Thạch Aí Quốc lời nói này nói rất rõ ràng rồi, từ nay về sa , không nên lấy tên của ông ta mà ra sư dụng trong công việc, chuyện của ta và ngươi đã xem như là kết thúc .
- Vâng cám ơn chủ tịch, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác mới, chủ tịch có còn có chuyện gì nhắn nhủ nữa không ạ?
- Ừ, cũng không có gì nữa, cậu đi đi ..
Thạch Aí Quốc nói xong, đôi mắt liền nhìn xuống trên văn kiện giấy tờ, Trần Khánh Long trong tâm trí ảm đạm, yên lặng đẩy cửa ra bước đi ra ngoài .
Đinh Nhị Cẩu lúc này đang đợi ở ngoài cửa, vừa nhìn thấy Trần Khánh Long đi ra, vội vàng bước tới, mặc dù hắn đã chính thức trở thành thư ký cho Thạch Aí Quốc, nhưng không có gì để mà kiêu ngạo, bởi vì chính hắn cũng chưa biết cục diện trong những ngày sắp tới sẽ ra sao.
Nhưng ngược lại là có thể kết giao với gã thư ký cũ của Thạch Aí Quốc thoáng một chút, hai người hiện tại đã không có xung đột lợi ích nào cả, theo một góc độ khác phân tích, Đinh Nhị Cẩu trở thành thư ký chủ tịch thành phố, sau này có rất nhiều chuyện bên trên, Trần Khánh Long rất có thể phải còn dựa vào ở Đinh Nhị Cẩu, trước đây Đinh Nhị Cẩu cũng đã gặp Trần Khánh Long hỏi thăm về tình hình của chủ tịch một ít chuyện, nhưng Trần Khánh Long luôn lạnh nhạt , còn bây giờ sự tình đã thành kết cục đã định, gã ta cũng không cần phải đắc tội với Đinh Nhị Cẩu nữa, giang hồ cũng tốt, quan trường cũng thế, kết giao cũng là vì lợi dụng lẫn nhau, nói dễ nghe một chút, điều này được gọi là cộng hưởng tài nguyên.
- Anh đã trao đổi với chủ tịch xong rồi ư?
- Ừ, nói xong rồi, tôi đi đây, cậu hãy ở lại làm cho thật tốt nhé, khi nào có thời gian rảnh rỗi gặp lại.
- Để tôi tiễn đưa anh một đoạn.
- Không cần, chủ tịch có khả năng sẽ tìm gặp cậu bất cứ lúc nào.
- Không có việc gì, tôi đem anh đến dưới lầu.
Đinh Nhị Cẩu cùng Trần Khánh Long tiến vào thang máy, thang máy tốc hành xuống đến lầu một, ngay lúc Đinh Nhị Cẩu đưa Trần Khánh Long ra khỏi thang máy, Trần Khánh Long lúc này mới cảm giác trong nội tâm mình dễ chịu hơn, bỗng nhiên quay người nói với Đinh Nhị Cẩu:
- Này cám ơn cậu, quay trở về đi, có dịp tôi sẽ mời cậu uống rượu. À…quên chứ, buổi sáng chủ tịch thích uống một ly cà phê, với một nửa muỗng đường, buổi chiều thích uống trà, loại trà Long Tĩnh, tất cả các thứ đều ở trong phòng làm việc của cậu ở nơi tủ chén đấy, trà pha đậm đặc một chút, thôi được rồi, tôi đi đây.
Nhìn xem Trần Khánh Long bước nhanh ra khỏi đại sảnh ủy ban, Đinh Nhị Cẩu quay vào thang máy trở về tầng cao nhất, thói quen hàng ngày của chủ tịch, Trần Khánh Long trước đây vẫn không có nói, mãi đến khi đến chính hắn tiễn đưa xuống mới nói. Hừm…ngươi không nói, thì ta có thể giả bộ như không biết, nhiều lắm là sẽ bị chủ tịch nhắc cho biết, chẳng lẽ là làm thư ký chỉ biết có bấy nhiêu việc vặt vãnh như thế thì lãnh đạo mới vui sao? Thật sự là ngây thơ buồn cười.
Quả nhiên, Thạch Aí Quốc khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu sau khi đi vào thì đem đến một ly cà phê, ông đem văn bản tài liệu đặt ở trên mặt bàn, bưng lên ly cà phê uống một ngụm, vẻ mặt không có biểu lộ gì cả, rồi hỏi :
- Chiều hôm nay có sắp xếp gì không?
- Thưa chủ tịch, 14h tiếp kiến đoàn khảo sát của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, 16h chiều đi đến khu vực Cổ La xem xét công tác giải tỏa và di dời tiến triển đến đâu, đây là chương trình sắp xếp của chiều hôm nay.
Đinh Nhị Cẩu thuận miệng nói ra, buổi chiều và ngày mai hắn đã sớm xem kỹ lịch công tác rồi, cho nên chuẩn xác không có lầm nói ra.
Thạch Aí Quốc gật đầu không nói gì, cách làm tiểu tử này so với Trần Khánh Long khác nhau, Trần Khánh Long lúc nào cũng mang theo một quyển sổ tay nhỏ, ghi chép hết thảy mọi việc đã sắp xếp trước, nếu như Thạch Aí Quốc hỏi cái gì, thì Trần Khánh Long sẽ lấy ra quyển sổ tay nhỏ nhìn xem rồi trả lời, nhưng Đinh Nhị Cẩu này thì làm ngược lại ghi nhớ trong đầu rồi nói ra ngay luôn.
Có một phương diện cũng cần phải biết, nếu ghi nhớ kỹ trong đầu cũng không chính xác bằng ghi chép sẵn trước, không tạo thành văn bản trên giấy tờ, rất dễ dàng công việc sắp xếp của lãnh đạo lẫn lộn nếu trí nhớ bị quên, nhưng lại có ích lợi là, nếu như có một ngày lãnh đạo muốn cần phải tiêu hủy tất cả các ghi chép thành văn bản đế xóa chứng cớ gì đó, mà trên văn bản ghi chép của người thư ký, hắn lại có dụng tâm khác muốn cất giấu đi, như vậy rất có thể sẽ mang đến cho lãnh đạo sự phiền toái, dù sao sổ sách lúc nào cũng mang trên người không phải là rất an toàn .
- Ừ được rồi, lúc hội kiến với phái đoàn khảo sát của tập đoàn đầu tư Bàn Thạch, thì cậu sẽ ở đây ghi chép, trưa nay tôi về nhà ăn cơm, nhớ nhắc nhé, cậu ra ngoài đi.
Thạch Aí Quốc nói xong lại bắt đầu ký duyệt văn bản tài liệu.
- Vâng..
Đinh Nhị Cẩu sau khi lui ra ngoài, cái mông ngồi chưa ấm chỗ, một lão béo mập mạp đi như xông vào.
- Chủ tịch có ở đây không? Tôi có việc muốn gặp.
Gã này này không lịch sự chút nào, lão ngồi ở trên cái ghế sa lon trong phòng làm việc của Đinh Nhị Cẩu, toàn bộ cái ghế sô pha hình như là không chịu nổi gánh nặng của lão vậy, thoáng cái mặt ghế nệm lỏm sâu xuống.
- Tôi là sở trưởng sở tài chính đây. À…Trần Khánh Long đi rồi hả, mới tới tên gì vậy?
Sở trưởng sở tài chính trong tay cầm lấy một điếu thuốc, lão hỏi, xem ra cũng không có coi Đinh Nhị Cẩu là gì cả .
- Vâng….Khang sở trưởng đúng không ? Ông có hẹn trước với chủ tịch không vậy?
- Không có… chủ tịch gọi tới, chủ tịch có bên trong không?
- Vâng có… đang xem giấy tờ, để tôi vào hỏi chủ tịch xem xong chưa? Khang sở trưởng chờ một chốc nhé.
Dù là lão ta là do chủ tịch gọi tới, Đinh Nhị Cẩu cũng không thể để cho lão tự vào trong, lãnh đạo phiền nhất là cấp dưới thay lãnh đạo làm ra quyết định, cho nên hắn gõ cửa , đi vào phòng làm việc của Thạch Aí Quốc .
- Chuyện gì?
Thạch Aí Quốc đem cái kiếng lão để xuống hỏi.
- Thưa chủ tịch, sở trưởng tài chính Khang đến rồi, nói là chủ tịch gọi cho ông ta tới gặp.
- Há, cứ để cho ông ta vào đi.
Nghe nói là sở trưởng sở tài chính, Thạch Aí Quốc trên mặt thoáng cái liền trầm xuống, Đinh Nhị Cẩu quan sát qua, trong lòng tự nhủ, dường như là sở trưởng Khang này và chủ tịch cũng không có hòa hợp a..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.