Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 705: CHUYỆN NHÀ CỦA KHẤU OÁNH OÁNH.
- Hứ.. cái ông này, ông có thể tốt hơn một chút có được không ?Tôi mời người ta ăn bữa cơm, ông xem một chút, cái mặt của ông còn xấu hơn con lừa nữa thì ai dám còn ngồi lại ? Ông có muốn con gái ông kiếm được chồng không vậy ?
Nhìn xem Đinh Nhị Cẩu đã đi xa , Trần Gia Lam đóng cửa ‘ rầm ‘ lại , xông đến trước mặt La Bàn Hạ càu nhàu , La Gia Nghi thấy tình hình không ổn, nàng lặng lẽ nhón chân, muốn thừa dịp náo loạn thì chuồn đi, nhưng nàng còn chưa kịp tới cửa , đã bị Trần Gia Lam gọi giật ngược lại .
- Còn con nữa, chạy đâu vậy ? Quay trở lại cho mẹ, ngồi xuống đây, hôm nay cần phải cùng với hai người nói chuyện mới được.
Trần Gia Lam hét lớn. .
- Trời ơi.. bà mau nấu cơm cho xong đi, đây không phải là chuyện của bà, tôi nói cho bà biết, Tiểu Đinh này không phải là bạn trai của con gái bà đâu, đừng có mò mẫm quan tâm đến, có phải không con gái?
- Đúng…đúng.. mẹ ơi, con cùng hắn chỉ là bằng hữu bình thường, không có quan hệ gì khác, mẹ cũng đừng có nhắc loạn chuyện uyên ương phổ có được không ? Con cùng cha muốn chết đói rồi đây này…
- Loạn chuyện uyên ương phổ? Vậy con nói cho mẹ biết, Tiểu Đinh đã kết hôn chưa?
- Chưa có".
- Có bạn gái chưa?
- Về…chuyện này, con không biết, chắc có lẽ chưa..
- Vậy con có bạn trai không?
- Đương nhiên là không có, nếu có con đã sớm mang về nhà giới thiệu với mẹ rồi.
La Gia Nghi hơi lạ với những câu hỏi của mẹ mình, nhưng nàng vẫn trả lời đúng sự thật.
- Vậy thì không sao cả, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả chồng, các ngươi làm sao sẽ biết không có khả năng đến với nhau ? Hơn nữa, mẹ cảm thấy được tiểu tử này cũng được đấy.
Trần Gia Lam hình như là thật sự đã chọn trúng Đinh Nhị Cẩu rồi, trong lời nói ám chỉ để cho La Gia Nghi cảm thấy sợ hãi .
La bàn hạ không để ý đến Trần Gia Lam , thò tay tại trên đầu gối của chính mình không ngừng xoa bóp, hi vọng ma sát sẽ sinh ra nhiệt năng đủ để hóa giải cái loại lạnh đau buốt từ trong xương.
- Hắn mang đến đưa đấy, có nhờ con chuyển lời gì không?
La Bàn Hạ đương nhiên không giống như lão bà của mình nông cạn như vậy , ông đã làm bí thư rất lâu năm ban kỷ luật thanh tra, cán bộ nào khi có việc cần đến trước mặt ông cũng sẽ không có bí mật nào mà giấu được, nhưng giờ gặp phải Đinh Nhị Cẩu này không rào trước đón sau, hắn nói thẳng thắn thành khẩn xong rồi đi ngay, ngược lại để cho ông không nghĩ ra được mục đích của Đinh Nhị Cẩu là gì .
- Cha hỏi vậy là có ý gì? Lúc hai người ở trong phòng khách nói chuyện, hắn không đề cập đến vấn đề gì sao?
La Gia Nghi kỳ quái nói .
- Không có, giữa chúng ta đối thoại tổng cộng không qua hơn mười câu nói, con cũng nhìn thấy, nói xong về chuyện thuốc dán, hắn đã đi ngay, cha còn tưởng rằng hắn ngại, mà tiện thể nhắn lời nhờ con chuyển giúp, nói đi.. có chuyện gì không?
- Không có … thật là hắn không có nói gì , chỉ nói là mang cho cha một ít đồ. À.. đúng rồi, cái túi xách kia đâu rồi, để con nhìn xem một chút trong đó có cái gì khác không ?
Nói xong La Gia Nghi liền vạch ra tìm tòi trong cái túi.
- Cha à… thật sự là chỉ có thuốc dán, hơn 10 bao thuốc dán mà thôi, còn có tờ giấy hướng dẫn cách sử dụng…
La Gia Nghi cầm tờ giấy nhìn một hồi, lại nhìn mấy miếng thuốc dán, rồi nói với La Bàn Hạ:
- Cha ..có muốn thử một chút hay không ? Dù sao lâu nay cha cũng là đau nhiều rồi, cứ coi như là còn nước còn tát đi nhé.
- Ha ha…con gái, con nói gì mà giống như là trù ẻo cha quá vậy?
La Bàn Hạ giả vờ cáu giận nói .
- Hì… nói lỡ..nói lỡ lời…
Ra khỏi khu nhà ở thành ủy, Đỗ Sơn Khôi cũng chưa có đến đón, chắc có thể là gã tưởng Đinh Nhị Cẩu có lẽ ở lại trong đó ăn cơm, cho nên không có tới sớm, Đinh Nhị Cẩu cũng không có gọi điện thoại tìm gã, hắn tự mình đi bộ tìm đến một tiệm ăn nhanh, sau khi ăn uống xong, mua thêm một phần gói lại xách đi, lại đến cửa hàng bánh ngọt bên cạnh mua cái bánh ngọt sinh nhật, rồi trực tiếp đón xe đi đến trường cấp 3 Bạch Sơn.
Đúng lúc này còn có tiết học cuối cùng sẽ tan học, Đinh Nhị Cẩu nói dối với bảo vệ cổng trường là đưa cơm cho em gái mình, sau khi đăng ký ngoài cổng, cuối cùng là đi được vào trong sân trường, sau khi tìm được phòng học của Khấu Oánh Oánh, hắn đứng ở bên ngoài hàng hiên phòng học, nhìn vào từ cửa sổ dễ như trở bàn tay đã tìm được chỗ ngồi của Khấu Oánh Oánh, cô bé ngồi nghe giảng bài rất nghiêm tú , chỉ là đáng tiếc cô giáo giảng bài hôm nay không phải Phó Phẩm Ngàn .
10 phút sau, tiếng chuông điện reo vang, kết thúc chương trình học buổi sáng , nhìn xem một đám học sinh bước ra cửa phòng học, đợi đến lúc Khấu Oánh Oánh cùng với đồng học cười nói đi ra, thì Đinh Nhị Cẩu cười tủm tỉm kêu một tiếng: "Oánh Oánh".
- A, anh Nhị Cẩu . . .
Khấu Oánh Oánh quát to một tiếng, bỏ qua một bên bạn học đi cùng, thoáng cái nhào vào Đinh Nhị Cẩu trong ngực , nhưng cô bé lập tức lại cảm thấy không thích hợp , lại vội vàng từ trong ngực Đinh Nhị Cẩu tránh thoát ra .
- Vẫn là điên như thế, đi thôi.. anh mang cơm cho em đây.
- Thật vậy hả anh, sao anh lại tới đây, em quá vui mừng, ngày hôm nay em nhận được lễ vật tốt nhất đấy.
- Hôm nay anh vừa vặn đi ngang qua Bạch Sơn, liền ghé thăm em một chút, hôm nay lại là ngày sinh nhật của em, vốn muốn gọi em đi ra ngoài ăn một bữa cơm no đủ, nhưng chắc là trường học của em sẽ không thả em đi ra ngoài đâu , cho nên anh mua cho em món thịt kho tàu mà em thích, còn có bánh ngọt .. đi , tìm một chỗ để em ăn cho đã thèm.
- Hì hì chỉ có anh là người hiểu em nhất, không giống như cha mẹ của em , bây giờ đem em ném ở chỗ này cũng không có ai quản, sinh nhật của em cũng không ngó tới một chút, thật là làm cho em thất vọng.
Cô bé từ khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thì cái miệng nhỏ nhắn liền đã liến thoáng không dứt lời trách cứ ba mẹ của nàng.
- Bọn họ bề bộn công việc, em sao vậy, đâu có còn bé nữa mà cần có người chăm sóc, phải tự mình cố gắng tự lập chứ.
- Hừ, anh đừng có nói giúp với bọn họ, bọn họ nếu làm chuyện chính sự thì em không nói gì, còn hiện giờ đang bận cãi nhau về việc ly hôn, ai có còn mà nhớ đến em nữa.
- Cái gì? Nói gì mà ly hôn? Chuyện gì đã xảy ra?
- Em cũng không rõ lắm, hình như là mẹ của em si mê việc bán hàng đa cấp, đang bán loại đồ trang điểm gì đó, muốn tiền như điên rồi, cha em khuyên mẹ nhiều lần, nhưng mẹ của em không nghe, cho nên dẫn đến việc lục đục đòi ly hôn đấy.
Đinh Nhị Cẩu đã lâu không có cùng người nhà này liên lạc qua, thật không ngờ Triệu Hinh Nhã con người như vậy mà cũng sa vào chuyện bán hàng đa cấp, nhưng điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất không phải là chuyện vợ chồng của Khấu Đại Bằng đang lục đục dẫn đến việc ly hôn, mà khi Khấu Oánh Oánh nói đến chuyện cha mẹ của mình ly hôn bằng một thái độ rất lạnh nhạt, giống như nàng đang nói chuyện của nhà người ta vậy, không có chút tình cảm nào cả .
Khấu Oánh Oánh khiến cho Đinh Nhị Cẩu có một cảm giác, cô gái nhỏ này đang tiến vào thời kỳ trưởng thành chống đối rồi, do đó mới có biểu hiện như vậy, hắn không biết mình phải làm như thế nào để giúp Khấu Oánh Oánh vượt thời kì gian nan này, người lớn trong nhà lại đang lục đục ly hôn, do đó không có ai chăm sóc quan tâm đến, cho nên cô gái nhỏ càng thêm thấy mình bị bỏ rơi, trong gia đình chỉ có độ tuổi như Khấu Oánh Oánh là dễ dàng xảy ra chuyện nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.