Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 690: NHỚ KỸ HẮN RỒI.
- Ai da…tui cùng hắn không phải là có loại quan hệ đó, bà đừng có nghỉ bậy, đêm nay lão Hầu có ở nhà không, tui đi đến nhà bà ăn chực cái.
Trịnh Hiểu Ngãi ở trong điện thoại nói , theo lôi nói chuyện trong điện thoại cũng có thể thấy được Trịnh Hiểu Ngãi cùng Chu Hồng Diễm quan hệ không bình thường, ít nhất là ngay chuyện Trịnh Hiểu Ngãi là nhân tình của Tưởng Văn Sơn, chuyện bí ẩn như vậy nàng cũng biết.
- Hừ…lão ta suốt ngày không có nhà, tui cũng không biết là đêm nay có trở về nhà hay không nữa, bà cứ tới là được, tôi sẽ đuổi lão ra ngoài, lão khốn khϊếp này …
Chu Hồng Diễm hận hận nói ra .
- Hắc hắc, vậy thì tốt, buổi tối nay tui sẽ đi qua ah.
- Được rồi, mục đích của bà tới chỉ sợ không phải là ăn chực đơn giản như vậy, , bất quá tui có thể nói cho bà biết nên tự kiềm chế bản thân mình, đừng bị người phát hiện, có lẽ bà bị mê trai trẻ rồi, có phải là lão kia làm không đã, cho nên bà muốn tìmi cái mới lạ nóng sốt hả?
Chu Hồng Diễm bụm lấy điện thoại nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng hỏi.
- Đi chết đi … lại bậy bạ, có tin là tối nay tui xé nát miệng của bà ra không.
Trịnh Hiểu Ngãi thoáng cái bị Chu Hồng Diễm nói trúng tâm tư, tại đầu điện thoại bên kia nói có chút khỏa lấp..
…………………………………………………………………………………………….
Trở lại văn phòng, Thạch Aí Quốc lật một chút các văn kiện trên bàn, không có văn bản nào cần gấp ý kiến phúc đáp, đúng lúc này thì thư ký riêng Trần Khánh Long đi đến.
- Thưa chủ tịch, nửa giờ sau tổ chức cuộc họp về vấn đề giải tỏa di dời, em đã thông báo hết rồi, chủ tịch cứ nghỉ ngơi một lát .
- Ừ, Khánh Long, ngồi đi.
Trần Khánh Long không ngồi, mà là đứng nhìn Thạch Ái Quốc:
- Thưa chủ tịch còn có việc?
- Cũng không có việc gì khác, mà là về chuyện của cậu, ngồi xuống đi, nhân dịp này, chúng ta tâm sự chút.
Trần Khánh Long vừa nghe qua, trong lòng vui mừng như điên, xem ra việc ông nhờ qua qua một người khác nói với thư ký trưởng Đào Thành Quân giúp giùm đã thấy có hiệu quả rồi, Trần Khánh Long đi theo Thạch Aí Quốc làm thư ký cũng một thời gian, nhưng tận mắt trông thấy vòng tròn chính trị thành phố Hồ Châu quá luẩn quẩn bấp bênh, không biết là Tưởng Văn Sơn và Thạch Aí Quốc chẳng biết hươu nào chết về tay ai, ông nghĩ đến nên thừa dịp lúc Thạch Aí Quốc vẫn còn tại nhiệm, có thể sắp xếp cho mình về một địa phương tốt, nói như vậy cũng không uổng công mình hầu hạ vị chủ tịch thành phố này thời gian mấy năm qua.
Nói thật… Thạch Aí Quốc rất thích Trần Khánh Long người thư ký này, an tâm chịu làm, không nói nhiều, lính hoạt thông minh, nhưng khi thư ký trưởng Đào Thành Quân nói úp mở đề cập về chuyện của Trần Khánh Long, nói giúp để cho thư ký của mình về địa phương rèn luyện thêm, lúc ây ông vô cùng phẫn nộ, ta là lãnh đạo, ngươi là thư ký của ta, có thể nói về mặt công tác là người thân cận nhất của ta, thư ký biết rõ rất nhiều chuyện mà người khác không biết, thông qua cùng công tác mấy năm qua, chẳng lẽ có chuyện gì mà người không thể cùng ta nói, lại phải đi nhờ người khác truyền tới lời này?
Lúc đó Thạch Aí Quốc liền quyết định, Trần Khánh Long đã muốn đi, vậy thì cứ để cho hắn đi thôi, nếu ép ở lại thì cũng không có ý tứ gì, hôm nay sẵn lúc này nói chuyện một lần cho xong.
Tuy Trần Khánh Long che giấu rất tốt, nhưng Thạch Aí Quốc là một người ở trong chốn quan trường hơn nửa đời người, làm sao còn có thể nhìn không ra Trần Khánh Long phập phồng lồng ngực vì hân hoan, tuy trên mặt hắn cũng không có lộ ra thần sắc kích động, nhưng Thạch Aí Quốc vẫn cảm giác được , chính hắn đúng là thật sự muốn rời khỏi mình rồi, vậy thì coi như xong, đi thì đi đi, thiên hạ không có tiệc nào không tan, hơn nữa để lưu lại một nội bộ lục đục người tại bên cạnh mình, cũng không phải là chuyện tốt .
- Thư ký trưởng có nói, nên để cho cậu xuống địa phương rèn luyện một thời gian, có việc này sao?
- Vâng.. thưa chủ tịch …em không phải muốn rời đi, lâu nay em cảm thấy ở bên cạnh chủ tịch đã học được rất nhiều thứ, nhưng em vẫn thấy kiến thức mình cũng còn quá nông cạn, cho nên em muốn xuống dưới cơ sở rèn luyện một chút, ngoài ra em không có ý tứ gì khác, em biết ý nghĩ của mình rất ngây thơ, còn nếu không, thì em vẫn tiếp tục ở lại làm thư ký cho chủ tịch a.
Trần Khánh Long nói một hơi mà không dám nhìn vào ánh mắt của Thạch Aí Quốc, điều này làm cho Thạch Aí Quốc cũng có chút an ủi, chứng minh rằng người thư ký này trong lòng vẫn còn ông đấy, ít nhất thì cũng không quyết liệt ly khai, Thạch Aí Quốc vốn muốn nói vài câu khó nghe, nhưng lời nói đến khóe miệng lại lại biến thành những câu nói động viên.
- Ý nghĩ của cậu rất tốt, chuyện của cậu, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp, chuyện này cũng phải chờ có cơ hội thì mới đi được, hiện giờ thì chưa có, cậu cứ tạm thời an tâm làm việc , hiểu chưa?
Trần Khánh Long gật gật đầu nói:
- Vâng..
Thạch Aí Quốc gật đầu, cũng không nói thêm nữa, Trần Khánh Long nhẹ nhàng quay đi ra ngoài, Trần Khánh Long giống như là một con mèo vậy , lặng yên không tiếng động biến mất ở cửa ra vào, ngay tiếng đóng cửa cũng thật rất nhỏ, không thể không nói, Trần Khánh Long người thư ký này làm việc khá tốt…
Thạch Aí Quốc bưng chén lên nhấp một ngụm trà, lại đem ly đặt lại chỗ cũ, cầm lấy một cây viết ở trên một tờ giấy ghi chép, cũng không biết ông ta viết những gì, nhưng trong lòng của Thạch Aí Quốc đang suy tính, tết âm lịch sắp đến..
Sang năm chính là nhiệm kỳ mới, như vậy ở trên tỉnh có thể đợi đến lúc nhiệm kỳ mới đối với quan trường thành phố Hồ Châu động thủ hay không? Chuyện này ai cũng không nói trước được, tình hình phát triển kinh tế thành phố Hồ Châu đã làm cho các lãnh đạo trên tỉnh rất là bực bội rồi, không biết năm nay công tác thống kê kết quả sẽ lại như thế nào đây?
Với tư cách chủ tịch thành phố, phát triển kinh tế là một phương diện, trên phương diện khác còn là kiến thiết xây dựng thành phố, nhưng việc đầu tiên đụng phải chính là giải tỏa và di dời đi nơi khác có đúng hạn hoàn thành hay không, chuyện Đường Kiến Chính dự định cưỡng chế giải tỏa, suýt nữa phát sinh ra chuyện bất trắc, nếu xảy ra thì tiền đồ chính trị của mình coi như là đã nhập vào kho đồng nát .
Nghĩ tới đây, Thạch Aí Quốc lại nghĩ đến cái tên tiểu tử liều mạng bò lên trên nóc nhà đàm phán với hai tên bắt cóc con tin, ông cũng tin tưởng lới nói của Đàm Quốc Khánh, nếu như cuối cùng chuyện đàm phán không xong, nhất định là Đàm Quốc Khánh sẽ đem hai anh em kia bắn gục đấy…
Đinh Trường Sinh… Thạch Aí Quốc dùng bút tại trên tờ giấy trắng viết ra cái tên này, điều này chứng tỏ là Thạch Aí Quốc thật sự là nhớ kỹ đến hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.