Chương trước
Chương sau
Đinh Nhị Cẩu tâm tư đang xoắn xuýt chuyện cuả Trịnh Hiểu Ngãi, thì Tào Băng cũng đang rơi vào tâm trạng quấn quít giống như vậy, Đinh Nhị Cẩu là bạn trai của Lăng Sam là bạn đồng học của mình, nàng biết đến hắn là cũng do Lăng Sam gọi Đinh Nhị Cẩu tới, nhưng từ khi Lăng Sam đi lên Bắc Kinh học đại học về sau, mỗi khi hai người liên hệ qua điện thoại, Lăng Sam cũng không hề đề cập qua Đinh Nhị Cẩu, làm cho Tào Băng cảm thấy cũng lạ, nàng cũng hỏi qua Lăng Sam mấy lần, nhưng Lăng Sam đều khôn khéo tránh né cái đề tài này .
Nàng muốn mời Đinh Nhị Cẩu ăn bữa cơm, nhưng là khi nghĩ đến Lăng Sam tình nghĩa thì chợt thấy e ngại, ăn ngay nói thật, vào lúc đó, nàng ước ao ghen tị với Lăng Sam, hâm mộ Lăng Sam có được một bạn trai tuổi trẻ tài cao, đặc biệt là lúc nàng lâm vào trong phiền toái, thì cũng chính là người nam nhân này cứu mình, cho nên Tào Băng hận chính mình không được may mắn, vì sao mà mình không có gặp được một người nam nhân như vậy.
Có thể nói, hiện tại đang có cơ hội, trong nháy mắt tại bờ hồ công viên khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, nàng tựa hồ cuối cùng cũng biết mình đang tìm kiếm cái gì, hơn nữa trong lòng biệt khuất lâu nay, thứ tình cảm đó cố chôn vùi chỉ chờ đến khi có cơ hội thì sẽ phát tiết.
…………………………………………………………………………………………….
Sau khi tan việc, Trịnh Hiểu Ngãi không có cho Đinh Nhị Cẩu cụ thể địa chỉ, chỉ nói với hắn chạy đi theo xe của nàng chạy phía trước, vì vậy Đinh Nhị Cẩu quan sát chạy theo từ phía xa xa xe của Ngãi Trịnh Hiểu, càng chạy càng xa, hắn thật sự là không biết vì cái gì mà ăn một bữa cơm hội lại đi xa như vậy, con đường càng ngày càng xấu, xe của hai người bọn rốt cục đi vào một cái trấn nhỏ, Đinh Nhị Cẩu chỉ nhớ mang máng, trấn này là khu nghiên cứu kỹ thuật cao thuộc về thành phố Hồ Châu, cách thành phố Hồ Châu tầm 30-40 km, nhưng xe Trịnh Hiểu Ngãi cũng không có dừng lại tại thị trấn nhỏ này, mà là chạy qua trấn nhỏ cách không xa lắm có một cái tòa nhà kiểu cổ.
Đinh Nhị Cẩu ngồi trong xe trông thấy chung quanh tòa nhà là tường cao bao quanh, bên trong có tòa nhà 2 tầng lầu nhỏ, từ bên ngoài nhìn xem, có vẻ trước sân cũng không có lớn lắm, cửa cổng là loại cử sắt cuống như kiểu cửa cuốn gara để xe hơi, Trịnh Hiểu Ngãi xe vừa tới trước cổng chính, cửa sắt cũng đã chậm rãi cuốn lên, nàng lái xe vào trong sân, khoát tay một cái, ra hiệu Đinh Nhị Cẩu cũng lái xe vào sân ở bên trong.
Đinh Nhị Cẩu sau khi xuống xe quan sát cái sân nhỏ, trong sân trồng một ít cây, cuối mùa thu đã đến, lá vàng rơi vào đầy lá trên nền xi măng.
- Đây là căn nhà gần đây chị mới mua, chủ nhân là một cặp vợ chồng lớn tuổi , bọn họ đi đến nước Mỹ sống với con gái rồi, chị thấy nơi này củng được , mua lại để khi rãnh rổi thì về nghỉ ngơi, mấy ngày hôm trước mới đến quét dọn, đi dạo xem một chút thành quả lao động của chị đi.
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu hướng bốn phía, thấy tường cao tầm hai mét, có thể chặn tầm nhìn từ bên ngoài, trên đầu tường cắm đầy miễng chai, so với nhà trưởng thôn Đinh Đại Khuê năm xưa, đầu tường đã cao lại khó bò hơn nhiều….
Chúng quanh nơi này cũng không có nhà cao tầng, tất cả đều là nhà trệt, cho nên cũng không sợ có người từ đằng xa nhìn vào.
Đi vào trong nhà, phát hiện căn nhà tuy lát gạch, đồ dùng trong nhà theo kiểu dáng thời xưa, chỉ là không biết có phải là hàng thật hay là giả cổ, ngồi ở trong phòng khách trên mặt ghế thái sư, có thể trông thấy một bên trong phòng ngủ giường rồng chạm khắc, cái giường lớn này chắc cũng chưa có quá lâu, thời cổ đại không có giường lớn như vậy, nhưng kiểu dáng cái giường rất là cũ kỹ ..
- Chị Trịnh mua tòa nhà kín đáo như thế này, không phải là để chứa chấp tình nhân chứ ?
Đinh Nhị Cẩu để điện thoại di động đặt ở trên cái ghế bành bên cạnh, hắn nghiền ngẫm nhìn ngắm Trịnh Hiểu Ngãi .
Trịnh Hiểu Ngãi mỉm cười không nói gì, đưa tay cầm lên trên bàn bộ điều khiển từ xa mở máy điều hòa, nàng cởi bỏ cái áo khoác , bên trong người mặc bộ đồ thun thể thao màu đỏ tím, cũng thấy bộ quần áo này tuy không dày nhưng giữ ấm, bộ đồ ôm sát trên người nàng, từng đường cong đều mảy may lộ ra.
Nhìn thấy ánh mắt của Đinh Nhị Cẩu, Trịnh Hiểu Ngãi đến gần hắn, khẽ vươn tay, ôm cổ hắn, cái bờ mông của nàng để ngồi ở trên đùi Đinh Nhị Cẩu, hắn sợ nàng té xuống, vì vậy thò tay ôm lấy bờ eo của nàng.
- Em hỏi tòa nhà này có phải để chứa chấp tình nhân, vậy chị chứa chấp em, có được không?
- Chứa em? Chị nuôi em hay sao hả? Tuy em rất ưa thích chị, đặc biệt là khi trên giường, chị là người đàn bà yêu mị nhất me em gặp phải, không thể không nói, bản lãnh chị câu dẫn đàn ông xác thực là không tầm thường, người xưa có nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, nhưng em lại không muốn làm con quỷ phong lưu, vậy em phải nên làm cái gì bây giờ?
- Phì … ai để cho em thành quỷ hả? Mà em có làm quỷ, thì cũng là dạng sắc quỷ.
Trịnh Hiểu Ngãi mặc cái áo thun không có cổ áo, toàn bộ cái cổ trắng noãn lõα ɭồ bên ngoài, mềm mại cặp môi đỏ mọng để sát lên lỗ tai Đinh Nhị Cẩu, lẩm bẩm .
- Em nói đến là Tưởng Văn Sơn, nếu ông ta biết đến chuyện này, không đơn giản chỉ sẽ hại chị, ngay cả em cũng sẽ không có kết cục tốt, về vấn đề này chị có cân nhắc qua chưa?
Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ, thà làm tiểu nhân trước, rồi hãy làm quân tử sau, Tưởng Văn Sơn tựa như là quả bom hẹn giờ, nói không chừng không biết lúc nào thì bị ông ta phát hiện, thì sẽ triệt để xong đời, cho nên hắn mặc dù biết loại vụиɠ ŧяộʍ này cảm giác rất là kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng sau khi kíƈɦ ŧɦíƈɦ qua đi, thì kết cuộc sẽ như thế nào?
- Em sợ ông ta?
Trịnh Hiểu Ngãi toàn thân chấn động, hai tay ôm cổ của Đinh Nhị Cẩu , mặt đối mặt nhìn hắn hỏi.
- Đương nhiên là sợ, bộ chị không sợ sao? Chu Hồng Quân lúc chết ở trên đường phố, em nhìn thấy rất rõ ràng, Chu Hồng Quân dường như không có cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn là chết tại trong tay Tưởng Văn Sơn, em hiện tại cũng có chút hối hận, có nên hay không khi gọi điện thoại cho chị báo tin, vô luận là Chu Hồng Quân hỗn đản cỡ nào, nhưng dù sao đó cũng là một nhân mạng.
- Chị có hỏi qua Tưởng Văn Sơn, ông ta nói cũng không biết là ai tại sao lại phải gϊếŧ Chu Hồng Quân, chắc có lẽ ông ta không gạt chị, cho nên việc Chu Hồng Quân chết, không có quan hệ gì đến Tưởng Văn Sơn.
Trịnh Hiểu Ngãi khẳng định nói .
- Nhưng chuyện của em thì khác, nếu như ông ta phát hiện ra rồi muốn gϊếŧ em cùng với chị, chị định xử trí như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu lại hỏi .
- Sẽ không có đâu, ông ta sẽ không biết, chúng ta cứ cẩn thận chút là được.
- Thiên hạ không có bức tường kín nào mà gió lại không lọt qua, hơn nữa nữ nhân của em, em không thích xài chúng dưới háng với một người khác, chị hiểu chưa? Đàn ông tâm tư đố kị cũng không có chênh lệch chút nào so với nữ nhân, nếu muốn đến cùng với em, thì chị cùng với ông ta đoạn tuyệt đi, bằng không thì chúng ta cũng đừng nên có gặp mặt.
Đinh Nhị Cẩu ôm hông của Trịnh Hiểu Ngãi, kéo nàng vào trong lòng mình, phảng phất muốn đem nàng sâu đậm khảm vào bên trong da thịt của mình.
- Ha ha … em ghen?
Trịnh Hiểu Ngãi không những không giận mà còn cười…
- Em nói là sự thật, nếu như chị làm không được, em sẽ rời khỏi nơi đây ngay.
Đinh Nhị Cẩu làm bộ muốn đứng dậy, nhưng hắn bị Trịnh Hiểu Ngãi kéo giật lại .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.