Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 635: LÝ LẼ ĐÃ NÓI HẾT RỒI.
- Điếu Ngư đảo, ăn một bữa cơm mà phải chạy xa như vậy?
Đinh Nhị Cẩu nói, nhìn qua xa xa một phục vụ viên vẫy vẫy tay, một chiếc xe điện chạy tới….
Cách đó không xam trong một gian phòng, Trịnh Hiểu Ngãi một tay cầm điện thoại gọi điện thoại Đinh Nhị Cẩu, một tay cầm kính viễn vọng nhìn Đinh Nhị Cẩu, có thể nói mọi cử động Đinh Nhị Cẩu đều nằm trong lòng bàn tay của nàng .
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi theo phục vụ viên lên xe điện rời đi, đúng lúc này Trịnh Hiểu Ngãi để điện thoại trong tay xuống, đi đến trước cái gương ở trên bàn trang điểm, gian phòng này vị trí tất nhiên nằm trên vùng đất tương đối cao, nhưng cũng thuộc phạm của hồ Thiên Nhất Sắc, chỉ có điều nơi này là căn phòng bằng gỗ mà thôi.
Nàng không có trang điểm, ngay đồ trang sức cũng không có, có thể nói là khuôn mặt đẹp một cách tự nhiên, tóc cũng là đơn giản cột gọn ở sau ót, công cụ chỉ là một sợi dây thun, để dạng này cùng với khi nàng gặp mặt Tưởng Văn Sơn thì bất đồng, Tưởng Văn Sơn thì thích nàng trang điểm, càng đậm thì ông lại càng hưng phấn, nhưng nàng thì không biết Đinh Nhị Cẩu là hạng người như thế nào, với lại đêm nay, nàng muốn mình xuất hiện cùng diện mạo chân thật của mình, không muốn lại đeo mặt nạ diễn kịch.
Thế nhưng mà nhân sinh cứ như trò đùa, tựa như nàng, tuy nàng thiên sinh lệ chất, xinh đẹp cũng không cần trang điểm, nhưng là vẫn có một chút lo lắng, trên mặt hồ gió lớn, tuy trong phòng có máy điều hòa không khí, nhưng nếu mặc qua quần áo mỏng thì cũng vẫn là rất lạnh, vì vậy nàng cỡi sạch quần áo, vào phòng tắm nước nóng, sau đó phun lên nước hoa khắp trên người mình, mùi thơm nhàn nhạt xuyên thấu qua quần áo, từ trên người nàng tự nhiên phát ra thoang thoảng .
Có thể là vì để phối hợp thu lại được ích lợi, dù đã đã là đầu mùa thu, bên trong nàng chỉ mặc một cái áo mỏng sát người cổ thấp, với cái áσ ɭóŧ ngực màu trắng, giống như là làn da thật chặc bám dính vào ở trên người nàng, một màu trắng tinh từ phần cổ hướng kéo dài xuống dưới, thẳng đến đôi bầu vú trắng nõn, tất cả như là hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, một cái rãnh sâu chính giữa hai vú rõ ràng như vậy hiện ra, chẳng lẽ ..nàng đêm nay muốn dùng mỹ nhân kế với Đinh Nhị Cẩu?
Xe điện chở Đinh Nhị Cẩu dọc theo cầu tàu hướng trong hồ chạy tới, đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới hiểu được tại sao lại phải có nhiều cây cầu như vậy, vươn hướng đến trong hồ, mà một đầu cầu kéo dào đến cuối cùng đều là có một cái đình, vì lúc này trời còn chưa hoàn toàn tối, cho nên hắn thấy rất rõ ràng, từng cái đình xây dựng đều là theo phong cách khác nhau, nhưng là rất rõ lộ ra mỗi cái đình bên trong đều có gian phòng riêng biệt….
- Thưa anh, chỗ này là Điếu Ngư đảo, mời đến.
- Điếu Ngư đảo? Có thể câu cá được không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
- Vâng được, trong phòng có sẵn cần câu, có người chuyên tới phục vụ, chúc anh chơi vui vẻ.
Nói xong tài xé lái xe điện rời đi .
Đinh Nhị Cẩu đi vào gian nhà, gian phòng bên trong không lớn lắm, bài trí đủ các loại, gian phòng mé ngoài hiển nhiên là dùng để nghỉ ngơi, có vài cái ghế mây , cùng một bộ đồ uống trà , phòng trong là chỗ ăn cơm…
Đinh Nhị Cẩu cầm lấy đồ đi câu trong phòng, đi ra tới vị trí cạnh cây cầu, móc mồi ném xuống hồ, từng cái đình cách khoảng 100m trở lên, rất là yên tĩnh, vì cách xa nhau nên không bị tiềng ồn ào quấy rầy của người uống rượu từ nơi khác, hắn vừa câu vừa…ngủ gục.
- Em cũng có nhã hứng câu cá ah.
Trịnh Hiểu Ngãi đứng ở sau lưng Đinh Nhị Cẩu câu cá nói ra .
- A…à.. Trịnh trưởng phòng, chị ra đây lúc nào, em không có phát hiện ra..
- Ai .. em câu cá kiểu này, chỉ sợ cá ăn hết sạch mồi rồi, em mệt mỏi như vậy ấy ư, câu cá mà cũng có thể ngủ.
Trịnh Hiểu Ngãi có chút trách móc nói ra.
Đinh Nhị Cẩu dụi mắt đứng dậy, vứt bỏ cần câu, đi theo sau Trịnh Hiểu Ngãi vào phòng, thì thấy trà đã pha xong .
- Xem ra ngay cả nước trà mà trưởng phòng cũng pha sẵn, thật sự là em không biết mình là tên họ gì nữa.
- Đinh Trường Sinh, chị có thể kêu tên em như thế được không?
Trịnh Hiểu Ngãi cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế mây, rót chén trà đưa cho Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu đang đứng, hắn nhìn thấy bên dưới cái áo cổ thấp ở bên trong cái nịt ngực ngồn ngộn nhô cao thuần một màu trắng, làm cái gì vậy, mặc đồ cám dỗ như thế này mà chọn một địa phương vắng vẻ như vậy ăn cơm, đây là muốn làm gì?
Đinh Nhị Cẩu bên cạnh tiếp nhận trong tay Trịnh Hiểu Ngãi chén trà, nói.
- Vâng.. , xưng hô như thế nào, thì cứ theo ý của chị.
Đinh Nhị Cẩu cười cười cũng ngồi xuống ở trên ghế mây .
- Vậy thì tốt, hôm nay tại đây chỉ có đồng sự, chứ không có trưởng phòng, cũng không có chủ nhiệm, em thấy được không, chúng ta chỉ là ăn một chút cơm , ngồi tâm sự trò chuyện.
Trịnh Hiểu Ngãi nói.
- Vâng.. chỉ là cái chỗ này, quá xa xỉ, nói thật, em là đồ nhà quê, từ trước đến giờ chưa từng bao giờ tới một chỗ sang trọng như thế này ăn cơm.
Đinh Nhị Cẩu như là đáng thương lắm vậy, nhưng Trịnh Hiểu Ngãi không nghĩ như thế, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu thì nàng coi hắn là thứ bình thường cũng chẳng có gì to tát lắm, nhưng đến khi về sau, lúc Đinh Nhị Cẩu làm ra những chuyện kia, nàng đã biết rõ cái thằng này, trên mặt thường xuyên có nụ cười hiền lành, nhưng hắn là thứ miệng nam mô, bụng lại mang một bồ dao găm, tuyệt đối không thể coi thường.
- Trường Sinh, em lần này đột nhiên điều đến khu Long Cảng, chị thật sự là bất ngờ, nếu biết bởi vì chị mang theo em đến cuộc họp của thường ủy hội, thì vô tình đưa đẩy đem em điều đến Long Cảng, thì chị sẽ không dẫn em đến cuộc họp đó đâu, à..còn chuyện buổi sáng hôm đó, chị cũng thanh minh rõ, là chị cũng không phải đưa em ra để hứng đạn, vì chị thật sự không biết trong khoảng thời gian đó tình huống công tác của em, nên mới mang em đến, vạn nhất nếu là lãnh đạo hỏi tới, thì em trả lời vài câu thì liền xong việc, nào biết được em báo cáo quá xuất sắc, chị nghe nói lại cũng là bởi vì cái báo cáo của em, mà bí thư khu ủy Lưu mới tuyển chọn em đấy, lý lẽ ra sao chị đã nói hết rồi đấy, em tin không?
Đinh Nhị Cẩu nghĩ thầm , tin ngươi mới là lạ đó, nhưng hắn cũng không thể nói thẳng ra được :
- Đó là ý tứ của lãnh đạo em cũng biết, đúng ra công tác ở văn phòng thanh tra có thể nói vừa mới có chút đầu mối, em cũng không muốn đi, nhưng đó là quyết định của lãnh đạo, không phải chúng ta có thể tự thay đổi được, bước kế tiếp công việc của văn phòng thanh tra, chị dự định sắp xếp ra sao chưa?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Trịnh Hiểu Ngãi là người như thế nào chứ đâu phải là tay non, nên nàng biết rõ Đinh Nhị Cẩu đây là đang hỏi ý về người kế nhiệm của hắn, bất kỳ một người nào rời đi vị trí lãnh đạo, đều muốn có thể để cho mình chọn một người kế nhiệm, như vậy mới có thể giữ được thành quả chính mình đang phấn đấu, riêng Đinh Nhị Cẩu thì không có suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn hỏi câu này hoàn toàn chỉ là đơn giản vì bán một cái nhân tình cho Dương Hoa Thành, dù sao những vừa qua, Dương Hoa Thành giúp mình không ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.