Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 610: XẢO NGỘ.
Đinh Nhị Cẩu có ý định hắn và Trọng Hải kiếm một cái quán ven đường ăn cơm qua loa là được rồi, có chút ít thịt nướng, uống chút rượu xái ….nhưng Trọng Hải thì lại không muốn như vậy, ông muốn tìm một một quán có không khí náo nhiệt, bọn họ đi đến một nơi nổi danh ăn uống nhất Thành phố Hồ Châu đó là Tân Hồ Ngư Thôn.
Không hổ là quán ăn sát Thái Dương hồ của TP Hồ Châu, nhà hàng Tân Hồ Ngư Thôn danh như ý nghĩa, chủ yếu tựu thực đơn là tất cả các loại cá, sở trường nhất tựu là móm Bách Ngư Yến, cho nên Trọng Hải chọn chỗ nhà hàng này thật đúng là người biết thưởng thức món ăn ngon.
- Như thế nào đây? Cái chỗ này so với cái quán ven đường của cậu, mạnh hơn nhiều chứ?
Trọng Hải cũng chỉ là đến đây mới một lần, nhưng ông khắc sâu ấn tượng, cho nên lần này lại cùng Đinh Nhị Cẩu đi tới.
Phong cách lắp đặt thiết bị không giống với các nhà hàng khác, tại đây vừa vào cửa là đại sảnh, chung quanh những bức tường đại sảnh tất cả đều là hồ cá thủy tinh, khách nhân tùy ý gọi một con cá, lập tức có người bắt ra làm món ăn tại chỗ, phía trong các bức tường hồ cá thủy tinh trong suốt là nhà bếp, nói theo cách khác, từ lúc gọi món ăn cho đến khi làm món ăn xong, thì tất cả tầm mắt của khách đều nhìn thấy rỏ đến trong nhà bếp, hiện tại về chuyện thực phẩm an toàn gặp nhiều sự cố như vậy, dân chúng cũng chỉ có thể là tin vào hai mắt của mình mà thôi.
- Ông chủ nhà hàng này thật thông minh , nắm chặc được tâm tư thực khách , chọn phương thức này làm món ăn thật đúng là mới lạ ..
Đinh Nhị Cẩu cảm khái.
- Bây giờ làm cái gì cũng phải như vậy thôi, chỉ có nắm chặc tâm tư của người khác, thì mình mới có thể hiểu được xuất bài như thế nào, như vậy mới có thể đánh bại được đối phương, từ xưa đến nay, cân nhắc tâm tư của người khác là chuyện sống còn để kiểm tra tay nghề.
Trọng Hải thở dài.
Lần này trước khi được điều đến đây, chú Trọng Phong Dương của Trọng Hải nói cho ông biết, sắp tới là Trọng Phong Dương rất có thể được điều đi đến tỉnh khác hoặc là sẽ về trung ương, đến lúc đó Trọng Phong Dương không có thời gian giống như bây giờ chiếu cố Trọng Hải, cho nên cơ hội này là là cơ hội cuối cùng của Trọng Hải, nếu như lại xảy ra chuyện gì, thì Trọng Gia xem như là xong đời, cho nên có khuyên Trọng Hải phải cố tự giải quyết cho tốt.
Trọng Hải bị áp lực không chỉ đến từ công tác cùng với sự cạnh tranh đối thủ, mà còn đến từ gia tộc, trên người của ông mang vác quá nhiều kỳ vọng của gia tộc đặt trên người, ông cũng từng đã nghĩ qua câu nói là “ không ai giàu quá 3 đời” .
Ở tai TQ, nếu muốn giàu qua đời thứ ba, điều duy nhất cam đoan là trong gia tộc phải còn có người còn làm quan, đây là điều không bàn cãi, bởi vì lợi ích phân phối đều là do kết quả đấu tranh quyền lực, mà không có quyền lực, thì chỉ có thể là chờ bị người khác chia cắt.
…………………………………………………………………………………………..
Cố Hiểu Manh cùng Đường Tình Tình hai người tay nắm tay nhau đứng tần ngần tại một bên hồ cá, đã qua 10 phút rồi, các nàng vẫn chưa biết chọn món ăn cá gì, từ khi xảy ra sự việc bắt cóc, Cố Hiểu Manh ít dám ra phố, cô luôn trú ẩn trong nhà, Cố Thanh Sơn cảm thấy cứ tiếp tục tình trạng như vậy, con gái mình sẽ mang bệnh tự kỷ mất, thế là hôm nay ông và cùng với vợ mình là Dương Hiểu mang theo con gái Cố Hiểu Manh đi ra ngoài dạo chơi ăn bữa cơm, đương nhiên, tuyệt đối không thể thiếu người bạn thân Đường Tình Tình.
- Được rồi, chúng ta cũng không cần lựa chọn nữa, cứ để cho chủ quán tùy tiện chọn lựa giùm cá là được rồi.
Cố Hiểu Manh nhón người lên nhìn xem dòng nước xiết bên trong hồ cá nói, thật ra nàng cũng không muốn đi ra ngoài, tại vì bây giờ nàng luôn có cảm giác trên cái thế giới này, ở đâu cũng không an toàn bằng ở trong nhà mình, những ngày qua nàng đều ở trong nhà đọc sách, lên mạng, đi đâu cũng không muốn .
- Vậy sao được, chúng ta đến đây là chọn cá ăn, cậu phải lựa.. . .
Nhưng Đường Tình Tình nói chưa hết câu liền dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm nhìn về một cái bàn ở phía xa, nơi đó có một thanh niên trẻ đang chuyện trò vui vẻ, hình dáng người thanh niên này cả đời Đường Tình Tình sẽ quên không được, tại vì nếu không có hắn, thì mình đã bị những người kia gϊếŧ chết mất rồi, trong thời khắc mấu chốt còn cứu thêm được người bạn thân Cố Hiểu Manh, tuy rằng sau đó cha của Cố Hiểu Manh thông qua những mối quan hệ truy tìm hắn rất lâu, nhưng vẫn không có tìm được người thanh niên trẻ tuổi này, không ngờ tới tại nơi đây, tình cờ lại gặp được hắn.
- Làm gì mà cậu ngơ ngẩn như người mất hồn thế…
Nhìn thấy Đường Tình Tình đôi mắt nhìn về phía xa xa không nháy mắt, Cố Hiểu Manh thúc cho Đường Tình Tình một đấm rồi hỏi.
- Nhìn kìa , Hiểu Manh, cậu nhìn xem người thanh niên kia.
Đường Tình Tình lặng lẽ dùng tay chỉ về phía Đinh Nhị Cẩu nói.
- Người thanh niên nào? Cậu bị tiếng sét ái tình à ?
Cố Hiểu Manh bực bội nói .
- Đúng rồi, cái áo sơ mi trắng đó, cái quần tây màu sẩm như vậy… đúng đúng, người thanh niên đang rót nước kia, cậu có nhìn thấy không?
- Thấy được, làm sao vậy? Có gì đặc biệt đâu à?
Cố Hiểu Manh cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, nhưng vào lúc bị bắt cóc nàng đang hoảng sợ đến mất hồn vía, sau khi được cứu, tinh thần vẫn còn hoảng loạn, cho nên cũng không nhớ đến lúc ấy, người cứu nàng là như thế nào, cho nên bây giờ đối với Đinh Nhị Cẩu, nàng không có ấn tượng gì cả .
- Hiểu Manh, cậu thật sự không nhớ rõ hắn sao? Lúc ấy chính là cái người này cứu được tớ, sau đó lại đi đến cứu cậu đấy, thật sự không nhớ rõ à ?
Đường Tình Tình nói .
Sau khi Đường Tình Tình vừa nói như thế, Cố Hiểu Manh dần dần có cảm giác người này giống như đã từng quen biết, hơi có chút ấn tượng, nhưng chuyện về ngày đó, nàng lại không có muốn nhớ lại..
Đường Tình Tình nói với người phục vụ viên cứ chọn đại mấy món ăn xong, liền kéo Cố Hiểu Manh đi về phía cái bàn của Đinh Nhị Cẩu, Cố Hiểu Manh trong nội tâm rất khẩn trương, từ nội tâm ở bên trong của không muốn cùng Đinh Nhị Cẩu đối mặt, bởi vì trong lúc ấy, nàng với cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị bọn xấu lột sạch, trên người mình những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể có thể đều bị Đinh Nhị Cẩu thấy rỏ ràng hết, vì thế nên nàng xấu hổ chần chừ không dám đối diện với hắn…
- Bác Cổ …bác Cổ … hai bác đoán thử xem bọn cháu vừa mới nhìn ra người nào?
Đường Tình Tình là người tính tình tương đối nóng bỏng, nàng cũng đã một mực muốn tìm gặp Đinh Nhị Cẩu, nhưng không có đầu mối nào để tìm .
Cái này cũng khó trách, nếu như các nàng thật sự quan tâm thoáng chút ít về chính trị, để ý chút về tin tứcthời sự mỗi ngày, thì sớm đã tìm được Đinh Nhị Cẩu rồi, ít nhất là gặp được chân dung Đinh Nhị Cẩu, bởi vì sự kiện nhảy lầu tự sát đã bị phóng viên đưa rầm rộ lên internet, nhưng đáng tiếc là các cô gái bây giờ thường không quan tâm những chuyện này, các nàng nhiệt tình chú ý nhất chính là chuyện bói toán, tìm xem chuyện ngôn tình…..
- Úc? Người nào mà cháu có vẻ hấp tấp vội vã quá vậy? Hiểu Manh chọn được mấy món ăn rồi?
Cố Thanh Sơn cười hỏi.
- Ai nha, bác Cố à ….cháu đã nhìn thấy người đó, hắn đang ở bàn bên kia ăn cơm kìa.
Đường Tình Tình nói tiếp không chú ý đến câu nói của Cố Thanh Sơn.
- Tình Tình….cháu nói tới là ai vậy?
Cố Thanh Sơn nhìn vẻ mặt vui mừng như phát rồ của Đường Tình Tình , hỏi…..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.