Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 528: BAN ĐÊM ĐI GẶP BÍ THƯ LÂM.
– Chủ tịch Đinh, mấy cái chậu hoa này chính tay tôi mới tạo dáng ra xong, tên gọi Long Phượng Trình Tường, cậu xem qua một chút, mấy cái cành này giống như con Rồng đang giương nanh múa vuốt, đã vậy còn có hình dáng chim Phượng Hoàng, cũng cùng sinh trưởng từ ở một gốc cây hoa Đỗ Quyên tạo thành, cho nên danh tự không có chút nào là tục khí.
Triệu Hoa Sinh chỉ vào một loạt chậu hoa mà mình đã hoàn thành tạo dáng xong nói.
-Anh Triệu à, tên gọi tao nhã như vậy làm sao xem lẫn tục khí vào được, chúng ta có được mấy người tao nhã , đa số vẫn là tục nhân chiếm nhiều..
– Ha ha, nói vậy nghe được lắm, chỉ cần Chủ tịch
Đinh nhìn xem thấy không tầm thường, thì nó chính là không tầm thường.
Đinh Nhị Cẩu sau khi rời khỏi trấn Độc Sơn, cũng để cho Triệu Hoa Sinh cảm thấy rất là thất lạc, mất đi phương hướng, chủ yếu vẫn là áp lực lớn, sợ hoa này trồng ra, đến khi tiêu thụ không được, nhưng vừa rồi nhờ Chu Hồng Kỳ nói với Tiếu Hàn một tiếng, Tiếu Hàn lại nhờ mối quan hệ nhận thức được mấy tạp chí chuyên về cây cảnh hoa lá, những tạp chí kia cho người đến thôn Hoàng Thủy Loan khảo sát, khi nhìn thấy Triệu Hoa Sinh với các chậu hoa Đỗ Quyên dung hợp cây cảnh tạo hình ở bên trong, bọn họ cực kỳ khen, hiện tại đã đăng miễn phí về hoa ở thôn Hoàng Thủy Loan mấy kỳ, hiện trong thôn đã bắt đầu lục tục có thương nhân đến thăm thảo luận hợp đồng mua, chờ đến mùa xuân sang năm, là có thể đưa lên thành phố bán, cũng nhờ vậy mà Triệu Hoa Sinh từ tâm trạng đang lo lắng xem như vơi bớt khá nhiều.
Cho nên khi Đinh Nhị Cẩu nói muốn đến để lấy mấy chậu hoa Đỗ Quyên mang đi tặng người, y lập tức lựa ra mấy chậu hoa tạo hình đẹp nhất đem ra ngoài cho hắn.
– Xem mấy chậu hoa này, là dựa theo tư tưởng của cậu làm đấy, theo ý từng bước thăng chức, tôi nghĩ, các vị quan kia nhất định ưa thích loại hoa tạo hình kiểu này, cho nên làm mấy chậu, cậu xem thử nếu còn không có vấn đề gì, thì mang đi.
Triệu Hoa sinh rất rộng rãi nói ra .
– Được rồi, tôi lấy mấy chậu hoa này, luôn cả chậu Long Phượng Trình Tường , à đúng rồi ..có chậu nào có hình dáng chỉ riêng là con Phượng Hoàng không?
– Có .. chỉ có một chậu hoa kêu là Phượng Hoàng Triều Dương, xem thử đi.
Triệu Hoa sinh đối với chậu hoa này cũng thật là đắc ý .
– Ừ, khoan hãy nói, thật sự là rất có nghệ thuật, về sau ông cứ tạo ra nhiều chậu hoa kiểu như thế này, giữ lại cho tôi, tôi mua giá cao cho.
– Ai da… Chủ tịch Đinh, tôi cũng đã nói, những chậu hoa loại này, người khác tới, dù có ra giá cao tôi cũng không nhất định là bán, nhưng nếu cậu muốn lấy, dù không có một phân tiền, tôi cũng muốn tặng cho cậu, nếu muốn cùng tôi nói về chuyện tiền bạc, thì thật là không có xem tôi là bằng hữu.
Triệu Hoa Sinh lời nói này rất là chân thành, không có một chút gì giả bộ, làm cho Đinh Nhị Cẩu đã đưa tay vào trong túi quần định lấy tiền thật là khó xử.
Triệu Hoa Sinh phảng phất biết Đinh Nhị Cẩu muốn làm gì, liền đưa tay hướng về tay Đinh Nhị Cẩu giữ lại…
– Chủ tịch Đinh, mặc dù cậu không còn ở trấn Độc Sơn, nhưng tất cả mọi người trong thôn này vẫn mãi mãi xem cậu là chủ tịch trấn này, cậu cứ đi trong thôn này nhìn xem, không có người nào mà không nói tốt với cậu, cậu nhìn lại ruộng đất này, đâu còn đất nào bỏ hoang nữa, hiện tại thôn Hoàng Thủy Loan này đất đai đã toàn bộ trồng hoa Đỗ Quyên, không chừng rất nhanh sẽ đổi tên thành thôn Đỗ Quyên, cách đây mấy ngày có đến mấy thương gia người Nhật, bọn họ muốn trước tết của họ đặt hàng 5 vạn chậu hoa Đỗ Quyên, hiện tại toàn thôn đều ở đây tăng thêm giờ làm việc cho kịp, thậm chí còn hận hoa Đỗ Quyên còn lớn lên chậm nữa… ha ha.
– Được, mọi người làm như vậy cũng rất tốt, tuy tôi không còn ở đây nữa , nhưng nếu các hương thân ở đây nếu có chuyện gì trở ngại, cứ gọi điện thoại cho tôi, chuyện nào tôi giải quyết được thì tôi giải quyết, chuyện nào tôi không giải quyết được, thì tôi sẽ đi tìm người giúp đỡ giải quyết, tóm lại, ngàn vạn lần không nên bởi vì tôi không có ở trấn Độc Sơn, mà xem tôi như là người ngoài.
Đinh Nhị Cẩu nói với Triệu Hoa Sinh như vậy, một người nông dân chất phác , không có cách nào mà không động lòng xúc động.
Hơn tám giờ tối, Lâm Xuân Hiểu đã xong một ngày làm việc, cô vừa về tới hậu viện nhà khách huyện ủy, cô không có thói quen giống như Trịnh Minh Đường, đem phòng ngủ cùng văn phòng ở cùng một chỗ, nếu như vậy thì cô thấy có chút áp lực vì không phân rõ rốt cuộc là lúc nào làm việc lúc nào là đã tan việc, cho nên cô phải trở lại trong gian nhà của nhà khách huyện ủy đã dành riêng cho cô, thì mới có thể cảm giác được chính mình đã hết giờ làm việc rồi.
Nàng vừa mới tắm rửa xong, vừa thay qua cái váy ngủ, định vào trong phòng nằm nghỉ ngơi một chút, thì có người gõ cửa, giờ này ai lại tới đây? Trong nội tâm không vui, nàng là một người đàn bà, không giống như những nam lãnh đạo ưa thích buổi tối tiếp kiến cấp dưới, Lâm Xuân Hiểu đã không thích, lại đặc biệt là nam cấp dưới, cho nên từ trước đến giờ, rất có rất ít người vào buổi tối gỏ cửa nhà nàng.
– À..Đinh Trường Sinh, làm sao cậu đúng lúc này lại đến, có chuyện gì không?
Lâm Xuân Hiểu miễn cưỡng đứng ở cửa, không có ý để cho hắn vào trong nhà.
Lúc này Đinh Nhị Cẩu thấy Lâm Xuân Hiểu mặc một cái váy ngủ mỏng màu trắng không có tay, lộ ra cánh tay bạch ngọc trắng bóc mượt mà thẳng tắp, cặp đùi tròn trĩnh sáng chói mắt, nguyên là do ngọn đèn từ trong phòng xuyên suốt qua người của Lâm Xuân Hiểu, trong lúc này chắc cô cũng vô tình không để ý đến, ánh mắt tinh tường của hắn bắt gặp được bên trong làn vải màu trắng mỏng của cái váy ngủ, đường cong lả lướt thân thể của nàng, cái áσ ɭóŧ ngực ở phía trên chỉ che được gần có phân nữa bầu vú, phần còn lại bạo lộ ra đại bộ phận phần chân vú, cái bụng dưới có chút hơi nẩy nở xông ra, hình tam giác cái qυầи ɭóŧ nhỏ không thể che khuất một nửa ở phía trước, rất rõ ràng chứng kiến xông ra đầy đặn cái mu âm hộ, phía sau là hình bán cầu dấu vết cái mông đầy đặn mượt mà, còn để lại một cái mùi sâu kín thơm ngát từ cơ thể nàng tỏa ra, hắn không biết đã ngoài 40 tuổi, vì sao Lâm Xuân Hiểu còn có thể lưu giữ lại dáng người ma quỷ hoàn mỹ như thế…
– À., là như thế này, ngày đó sau khi trở về, em tìm gặp người thầy trung y già quen biết kia, xin một bộ thuốc dán chân, cho nên tới thăm chị, xem chân đã hết đau chưa.
Đinh Nhị Cẩu trong tay bê lấy chậu hoa Đỗ Quyên, trên cổ tay thì treo theo một cái túi nhựa, lời nói của hắn chân tình, Lâm Xuân Hiểu nếu không để cho hắn vào nhà, thì có chút bất cận nhân tình.
Lâm Xuân Hiểu ngồi vào trên ghế sa lon, Đinh Nhị Cẩu cũng lui qua trên ghế sa lon đối diện ngồi xuống .
– Cảm ơn cậu, chân của chị không sao, đã hết đau rồi nên không cần thuốc dán nữa, còn hoa này là ở đâu ra vậy, còn tạo hình rất đẹp nhìn thấy thật là đặc biệt.
Lâm Xuân Hiểu lúc này liền anh mắt chú ý tới chậu hoa để trên bàn uống trà .
– À.. lúc em còn công tác ở trấn Độc Sơn, có cái thôn trồng hoa mà chị cũng đã từng đến đấy, nơi đó nông dân trồng hoa vì cảm tạ em đã giúp bọn họ giải quyết về vấn đề tiêu thụ nguồn hoa, cho nên khi em xuống thôn ghé thăm, trước khi đi về bọn họ biếu cho em mấy chậu hoa đã tạo hình xong rất đẹp mắt, vì thế em mang đến đây một chậu tạo hình theo dáng đặt tên là Phượng Hoàng Triều Dương, bí thư Lâm, chậu hoa này là tặng đưa cho chị.
– Ặc.. cái này là không thể được, đây là bọn họ tặng cho cậu, chị làm sao có thể đoạt lấy a.
Lâm Xuân Hiểu tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt thì quan sát chậu hoa này, nhìn thấy dường như rất thích.
– Khục ..em là một nam nhân, đâu có biết cách chăm sóc hoa, hoa này mà đến trong tay của em thì cũng chỉ tàn tạ mà thôi.
– À .. cậu mới vừa nói tại nơi đó, nông dân đã giải quyết được nguồn tiêu thụ hoa rồi, vậy vấn đề đã giải quyết? Chuyện xảy ra khi nào?
-Dạ,,em cũng nhờ có người bạn quen biết bên các tạp chí chuyên về cây cảnh, bọn họ lên internet cùng với đăng trên mấy tạp chí quảng cáo giới thiệu giùm , hiện tại thương gia đến thôn Hoàng Thủy Loan liên hệ cũng khá nhiều, mấy ngày hôm trước còn có một thương gia người Nhật Bản đặt hàng trước tết của họ làm cho 5 vạn chậu, hiện nay bọn họ đang gấp rút làm để kịp thời gian cho đơn đặt hàng này đây.
– Ồ? Còn có việc này à…. Trường Sinh, chuyện này cậu làm tốt lắm, đã đi qua thị trấn khác nhậm chức, còn có thể quay đầu giúp bọn họ, chuyện này không phải là người bình thường có thể làm được, cậu rất giỏi, làm ngon lành lắm.
– Ưʍ.. bí thư Lâm quá khen, kỳ thật đây đều là do em tự mình ôm chuyện, đã kéo dính vào chuyện hoa này, bắt buộc em phải hoàn thành thôi.
Đinh Nhị Cẩu nói khiêm tốn, thêm lần nữa đã lấy được hảo cảm của Lâm Xuân Hiểu .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.