Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 490: CÓ ĐỨA CON GÁI RẤT HIỂU CHUYỆN.
Bởi vì giằng co với nhau cả đêm, lúc đến hừng đông, hai người mới ngủ thật say , nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tiếng động trong phòng khách đánh thức .
– Chết mất, là Miêu Miêu, nếu nó biết thì làm sao bây giờ? Phó Phẩm Ngàn lúc này hoàn toàn quên mất bài tập chưa chấm xong, sau một đêm điên cuồng, bắt đầu đang lo lắng làm thế giải thích với con gái mình, mặc dù mình là một người đàn bà, chuyện như vậy cũng là bình thường, nhưng nếu đối mặt với con gái, Phó Phẩm Ngàn vẫn có cảm giác ngượng ngùng, trong nội tâm lo lắng .
– Sợ cái gì? Miêu Miêu không phải một mực hi vọng em trở thành cha của nó sao?
– Hừ.. nói nhăng gì đấy, Miêu Miêu lúc nào nói muốn em làm cha của nó, chỉ nói bậy.
Phó Phẩm Ngàn muốn rời giường, nhưng lại bị Đinh Nhị Cẩu thoáng cái kéo ngã xuống, ôm thật chặt trong ngực, một tay mò xuống bên dưới cái âm hộ với đám lông đen còn rối bời, hình như là hai bên mép nhỏ đang còn hơi sưng sưng, toàn bộ thân thể cô vẫn là nóng hổi, đêm qua số lần mà Đinh Nhị Cẩu làm như vậy có thể đủ để thỏa mãn cô, đổi một người đàn ông khác chỉ sợ sớm đã quăng mũ cởi giáp rồi, Phó Phẩm Ngàn phảng phất đem để dành bao nhiêu năm sở hữu du͙ƈ vọиɠ, tất cả kíƈɦ ŧìиɦ đều trong đêm qua đã tận tình thả ra .
– Nếu không tin gọi Miêu Miêu vào hỏi?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Em dám….
Phó Phẩm Ngàn vội che kín miệng Đinh Nhị Cẩu.
– Ừm.. em không nói … không nói nữa.
– Em nghỉ ngơi một chút đi, chị làm điểm tâm sáng , tiết thứ nhất là chị đứng lớp , bài tập còn chưa chấm xong đây này, đều là do em làm huyên náo, nghe lời buông chị ra.
Phó Phẩm Ngàn thoát khỏi Đinh Nhị Cẩu đang ôm ấp dứng dậy mặc vào quần áo.
Nhưng khi cô dọn dẹp xong trên rác rưởi trên đất, mở cửa đi WC toa-lét, thì nhìn thấy Miêu Miêu vẻ mặt sương lạnh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, Phó Phẩm Ngàn chột dạ, không có dám lên tiếng, thẳng vào WC toa-lét , Miêu Miêu mặt lạnh lùng không nói chuyện, nhìn về phòng ngủ phía mẹ, cô bé rất muốn đi vào đem người đàn ông nào đó kia đánh một trận, nhưng cô bé lại sợ chính mình chưa kịp làm gì thì đã bị mẹ đánh ngược, cô muốn gọi điện thoại cho Đinh Nhị Cẩu, nhưng điện thoại di động của Đinh Nhị Cẩu bị tắt, cô bé rất muốn đem chuyện trong nhà xảy ra nói cho chú Đinh biết , nhưng rồi lại sợ sau khi chú Đinh nghe xong, về sau cô bé sẽ không còn được gặp lại chú Đinh nữa, trên thế giới này, ngoại trừ ba cha của cô bé, thì Miêu Miêu biết rõ chỉ có chú Đinh kia là đối với mình tốt nhất, cô bé một mực hi vọng mẹ của mình có thể cùng chú Đinh đến với nhau, nhưng bây giờ rõ ràng mẹ mình đang cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ, điều này làm cho cô bé cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng thực chất bên trong cũng đang sợ hãi, sợ hãi mẹ của mình bị người đàn ông này cướp đi .
– Cục cưng, sáng sớm ai chọc giận con vậy hả?
Phó Phẩm Ngàn rửa mặt xong đi vào trên ghế sa lon, muốn nịnh nọt con gái một chút.
Nhưng khi bàn tay của cô tay còn chưa có sờ đến mặt của Miêu Miêu, đã bị Miêu Miêu gạt ra .
– Sao vậy? Mới sáng sớm nổi điên rồi à?
– Ông ta là ai ? Nói cho con biết, ông ta là ai ?
Miêu Miêu chỉ vào phòng ngủ Phó Phẩm Ngàn lớn tiếng hỏi .
– Hắn , hắn là . . .
– Mẹ đã quên chú Đinh đối với nhà của chúng ta như thế nào rồi, khi cha của con chết , là ai giúp chúng ta? Mẹ…mẹ đã quên ấy ư, con đã nói rồi, chú Đinh ưa thích mẹ…mẹ không biết sao? Còn bây giờ … bây giờ rõ ràng là cùng người khác, còn đem người ta mang vào trong nhà.
Miêu Miêu thoáng cái bạo phát lớn tiếng kêu la với Phó Phẩm Ngàn.
Đinh Nhị Cẩu cũng nghe thấy trong phòng khách tiềng ồn ào, lúc này không thể nằm ở trên giường, mặc vào quần áo, vừa muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy mẹ con đang nói về đề tài của hắn, hắn liền núp ở sau cánh cửa nghe hai mẹ con này ca hát một màn…
– Đứa nhỏ này.. được rồi, chớ ồn ào, mẹ đi làm thức ăn sáng, ăn rồi còn đi học.
Phó Phẩm Ngàn nghe được Miêu Miêu nói như thế, trong lòng đang khẩn trương thì từ từ trầm tĩnh lại, cô đang lo nên dùng phương thức gì để giải thích chuyện này cho con gái hiểu, hiện tại ngược lại là tốt, con gái đã biết, đã vậy còn hiểu lầm mình và đàn ông khác ở cùng là có lỗi với Đinh Nhị Cẩu.
-Mẹ…mẹ sau này đừng có hối hận …
Miêu Miêu chứng kiến mẹ vậy mà vẫn không để ý tới mình, liền đùng đùng chạy ngay vào bếp, cầm lấy khúc gỗ cán bột, rồi quay chạy về phía phòng ngủ của mẹ mình .
– Miêu Miêu đi cẩn thận một chút.
Phó Phẩm Ngàn khẩn trương đi theo sau lưng Miêu Miêu .
Miêu Miêu đi tới trước cửa, đạp cửa ra, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, khí lực cũng rất mạnh .
– Chuyện gì vậy ? Đây là….
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt vô tội quay mặt lại nhìn khuôn mặt nổi giận của Miêu Miêu, cùng vẻ mặt âu lo của Phó Phẩm Ngàn, mà lúc này thằng này rõ ràng một tay cầm một cây viết, tay kia cầm một xấp bài tập, đang giúp Phó Phẩm Ngàn chấm bài tập.
– Chú Đinh? Chú…chú tại sao lại ở chỗ này?
Miêu Miêu chấn động, ngồi bệt ở trên chiếc ghế dưa mà mẹ mình thường xuyên chấm bài, chính mình cảm thấy bất công cho chú Đinh mà nháo nhào với mẹ mình, lúc này đầu óc Miêu Miêu không biết chuyện gì xảy ra rồi, trong lúc nhất thời có chút không mò ra đây là thật hay là giả đây.
– Sao nào? Chú ở chỗ này không được à? Vậy Miêu Miêu hi vọng là ai ở chỗ này?
Đinh Nhị Cẩu vẻ mặt cổ quái nói .
– Đem khúc gỗ cán bột cho mẹ…mẹ muốn làm bánh rán hành đây này.
Phó Phẩm Ngàn không có ý ở lại, túm lấy khúc gỗ cán bột từ trong tay Miêu Miêu rồi đi vào phòng bếp.
– Nhìn cái gì đấy, ngồi đi, bài tập mẹ cháu còn chưa có chấm xong, chú đang giúp mẹ cháu sửa bài tập.
Đinh Nhị Cẩu chỉ chỉ đầu giường, ra hiệu Miêu Miêu ngồi xuống, còn hắn thì quay trở lại tiếp tục sửa bài tập, trên từng trên quyển tập đều viết lên lời nhận xét, còn Miêu Miêu thì vẻ mặt khâm phục nhìn Đinh Nhị Cẩu chấm bài tập, vốn là ở trong mắt cô bé, chú Đinh chẳng có điều gì mà không thể làm được .
– Vừa rồi vì cái gì mà nổi nóng vậy, nói cho chú biết xem?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Đương nhiên là vì chú rồi, tối hôm qua, lúc nửa đêm tỉnh giấc thì nghe được trong phòng này có tiếng rêи ɾỉ, lúc ấy cháu liền điện thoại gọi cho chú, nhưng điện thoại của chú vẫn không gọi được, đến sáng sớm hôm nay, cháu thật sự là không thể nhịn được nữa , cho nên mới . . .
– Vậy cháu không phản đối chú và mẹ của cháu ở cùng một chỗ?
Đinh Nhị Cẩu vẫn có chút chột dạ, mặc dù là đã lấy lòng được con tiểu yêu tinh này, nhưng lúc này trưng cầu ý kiến của cô bé, trong lòng của hắn cũng có chút thấp thỏm không yên, đã vậy còn nghe cô bé nhấn mạnh nghe tiếng…rêи ɾỉ..ặc..!!!
– Không phản đối, cha của cháu đã từng nói qua, chú là người tốt, cháu tin cha, cha đã nói chú là người tốt, thì nhất định chú là một người tốt, mẹ cháu không dễ dàng để vướt qua chuyện vừa rồi, chỉ cần chú tốt với mẹ của cháu, vì từ khi sinh ra cháu đến bây giờ, cháu chưa thấy qua, mẹ cháu có được một ngày vui vẻ , nhất là những năm từ khi cha của cháu ngã bệnh, thì mẹ cháu càng khổ.
– Miêu Miêu, đến giờ chú mới phát hiện, cháu còn nhỏ mà rất là hiểu chuyện.
– Hì..yên tâm đi, chờ cháu học hết cấp 2, sẽ vào ở trong ký túc xá của trường, sẽ không ảnh hưởng đến chú và mẹ…
Miêu Miêu làm mặt quỷ nói ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.