Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 477: KẺ ÂM MƯU, NGƯỜI TÍNH KẾ.
– Chết ? Chuyện khi nào? Chuyện gì xảy ra, đứng lên nói mau.
Vương Kiến Quốc đem Thạch Đầu kéo lên .
– Ở ngoài cây cầu, người trên cồng trường vừa mới mang xác về, chú cháu từ nới đó cũng quay về rồi, một cánh tay bị dập gảy.
Thạch Đầu khóc thút thít nghẹn lời nói ra .
– Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Vương Kiến Quốc hơi nóng nảy, dù nói thế nào, ông cũng phụ trách làm cả trưởng thôn, cho nên khi thôn dân xảy ra chuyện, ông phải ra mặt, bằng không trong thôn sau này sẽ không còn ai ủng hộ ủng hộ.
– Lão bí thư, xin ông đứng ra làm chủ cho chúng tôi, việc này không thể cứ như vậy đã xong, chết một người bồi thường cho 10 vạn khối tiền, việc này không thể cứ tính như vậy được.
Đúng lúc này ngoài cửa lại đi tới một người đàn ông cái tay bị băng bó treo lên, không cần phải nói , người này là chú của Thạch Đầu.
Đinh Nhị Cẩu không nói gì, chỉ là đứng ở sau lưng Vương Kiến Quốc quan sát nghe mấy người đối thoại, Vương Kiến Quốc quay người nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhưng thấy Đinh Nhị Cẩu cũng chưa có ý kiến gì, vì vậy tiếp tục hỏi chú của Thạch Đầu chuyện gì xảy ra ? Cho đến khi nghe nói ra tổng số người chết, Đinh Nhị Cẩu mới xen vào nói:
– Anh nói chết mấy người?
– 14 chết , bị thương hơn 30 người.
Người đàn ông nói.
– Chấn Đông, đây là chủ tịch Đinh trưởng trấn, hôm nay vừa vặn xuống thăm thôn của chúng ta, việc này hỏi ý kiến chủ tịch Đinh là tốt nhất.
Vương Kiến Quốc lão hồ ly này thấy Đinh Nhị Cẩu cũng đã đứng ra hỏi chuyện , vì vậy vội vàng đem Đinh Nhị Cẩu đẩy ra i .
– Chủ tịch Đinh, xin anh đứng ra lấy lại công bằng cho chúng tôi.
Người đàn ông tên Chấn Đông liền quỳ xuống trước mặt Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu vội vàng đỡ anh ta đứng dậy, chuyện đến nước này bây giờ không muốn ra mặt cũng không được rồi .
– Tai nạn xảy ra tại nơi đang làm cây cầu à?
– Vâng, xảy ra chuyện tại nới đó, có một vòm cầu bị sụp đổ cùng với một cái trụ cầu, tôi đang trực tiếp ở nơi đó làm việc, tôi nói tất cả là sự thật.
– Khu vực đó là do công ty xây dựng Trường Hà đảm nhiệm đúng không?
– Vâng, đó là công ty xây cất Trường Hà, ông chủ họ Dương, mang theo mấy người xã hội đen đến còn uy hϊếp chúng tôi, hăm dọa nếu ai nói ra, thì người trong gia đình sẽ không được an bình, cho nên phần lớn gia đình người chết đều cầm 10 vạn nguyên tiền rồi trở về, tôi thấy ở lại nữa cũng không phải là biện pháp, cho nên cũng trở về, mấu chốt là phải đem anh của tôi an táng xong rồi tính sau.
Kiều Chấn Đông nói ra .
– Trên công trường bây giờ có còn ai không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không còn ai, người trên công trường cũng đã đình công.
Kiều Chấn Đông nói.
Đinh Nhị Cẩu gật đầu, quay người thì thầm nói với Vương Kiến Quốc:
– Cháu bây giờ phải trở về trấn gấp, chuyện nơi đây bác cứ xử lý trước một chút, cố gắng ổn định lại cảm xúc tinh thần thân nhân người chết, đừng có để cho phát sinh đi khiếu kiện, cháu nhất định sẽ đem chuyện này làm rõ ràng, để lấy lại công bằng cho mọi người.
– Được, chủ tịch Đinh cứ đi mau, tôi sẽ cố đem chuyện này làm tốt.
Đinh Nhị Cẩu trên đường đi về trấn thì suy nghĩ chuyện này nên làm cái gì trước bây giờ? Mình cũng là quan viên chính phủ, không thể đem chuyện này la toáng lên, nếu như nếu để cho thượng cấp biết mình làm nội tặc, sau này thì bên trong thể chế cũng không cần lăn lộn nữa, đến bây giờ vẫn chưa nghe Hồ Giai Giai có một chút tin tức nào truyền tới, vậy là có thể chuyện này quyền chủ tịch huyện Vu Toàn Phương còn chưa biết, hoặc là lãnh đạo trong huyện đã biết rồi, nhưng quyết định giấu diếm không báo, nếu nói quả thật như vậy, thì những cán bộ Huyện Hải Dương này cũng thật sự là quá to gan lớn mật rồi.
Hơn 40 người vừa tử vừa thương, lại dám giấu diếm không báo, chuyện này nếu để cho truyền thông biết, trong huyện những lãnh đạo này cùng với công trường làm đường số 1 có quan hệ , ai cũng muốn trốn tránh trách nhiệm.
– Chị Giai Giai ngủ chưa ?
– Nói nhảm, biết bây giờ đã mấy giờ chưa, đã trễ thế như thế này mà em lại gọi điện thoại, khẳng định là không có chuyện tốt.
– Chị Giai Giai đúng là không có chuyện tốt, mấy ngày nay trong huyện có chuyện gì lớn phát sinh không vậy chị?
– Lúc này mà làm gì có chuyện đại sự phát sinh, bộ em bị bệnh tâm thần à.
– Không phải, tại vì em rời xa trung tâm quyền lực quá lâu, cho nên cảm giác cách Đảng có chút xa, trong nội tâm có chút lo lắng, bất quá mới vừa nghe được chị nói lời này, trong nội tâm của em liền ổn định.
– Miệng lưỡi trơn tru, có phải đang ở đâu uống rượu say rồi, những cán bộ hương trấn, cả ngày ngâm mình trong rượu, chị còn lạ gì các ngươi.
– Hì..em chỉ uống một chút, thôi coi như xong rồi, hôm nào em có dịp lên huyện hướng chị thỉnh an làm một cái , em cúp điên thoại đây à.
Đinh Nhị Cẩu cười cười nói.
Dừng xe ở ven đường, sau khi xuống xe đi tiểu, quay trở lại đốt một điếu thuốc , hắn đã quyết định đem chuyện này thọc ra, hắn biết rõ, một khi chuyện này bể bung, giới quan trường của huyện Hải Dương chắc chắn sẽ có một cơn động đất, chỉ là không biết bản thân mình ở tại trung tâm động đất này, có thể mò được chỗ tốt gì không?
12 giờ khuya, Đinh Nhị Cẩu bấm điện thoại lần thứ hai, chủ nhân điện thoại này là Tiếu Hàn phó tổng biên tập tòa soạn báo tỉnh Trung Nam, tuy Đinh Nhị Cẩu không dám kéo theo quan hệ với người chị động đực này, nhưng trong giới truyền thông, hắn không có quen biết người khác, chỉ có người đàn bà này, hi vọng cô đừng làm cho mình thất vọng.
Thế nhưng thế sự trên đời khó liệu, hắn không ngờ trong lúc ở đây tính toán đến chuyện người khác, thì người khác cũng đang ngồi tính toán đến hắn, tuy hiện tại không biết Trịnh Đoạn Cương kết cuộc sẽ ra sao, nhưng với mấy tấm hình mà y đưa cho Trịnh Minh Đường, thì trong lúc này Trịnh Minh Đường cũng đang suy nghĩ tính toán đem trách nhiệm chuyện bê bối này, bằng cách nào nào đó đẩy hết đi qua cho người khác, dù sao thì Trọng Hải cũng đã từng là chỉ huy phó trong ban chỉ huy công trình 1, mà những tấm hình này chụp trong ngày đấu thầu, nhìn những người trong hình rất dễ dàng khiến cho mọi người phỏng đoán nghi ngờ.
Không biết là xuất phát từ lòng tận tâm với nghề nghiệp hay là xem trọng Đinh Nhị Cẩu, Tiếu Hàn sau khi nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, lập tức từ tỉnh thành xuất phát, lúc hừng đông đã xuất hiện ở trước vực Lão Ưng nơi làm cây cầu bắc qua, khu vực thuộc thị trấn Lâm Sơn, trên công trường lúc này không có người, nhưng vết máu loang lổ vẫn làm cho người cảm thấy sởn hết cả gai ốc, Tiếu Hàn chụp rất nhiều tấm hình, bước tiếp theo là dựa theo Đinh Nhị Cẩu cung cấp địa chỉ với danh sách, chạy đến phỏng vấn thân nhân của người chết, ngay trong buổi chiều bản tin này được lên lên ngay trên báo mạng internet.
Thông tin trên công trình 1 làm đường ở Huyện Hải Dương phát sinh tại nạn đặc biệt nghiêm trọng, tử vong 14 người, bị thương hơn 30 người, nhưng do các lãnh đạo địa phương lựa chọn phương thức dấu diếm không báo cáo, ngắn ngủn trong nửa giờ, đã hơn ba vạn người xem, chuyện này rốt cục dấu diếm không còn nổi nữa .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.