Chương trước
Chương sau
Đinh Nhị Cẩu hiểu được ý tứ của Vương Kiến Quốc, cho nên nhìn ông ta một cái, rồi cũng không ngồi xuống, tiếp theo lại bổ sung:
– Có lẽ rất nhiều người đang suy nghĩ rủi mà sau này tôi bị điều đến địa phương khác, coi như là phủi mông, mọi người sẽ tìm tôi ở chỗ nào phải không? Tôi đã nói với mọi người, chỉ cần trồng cho thật tốt các loại hoa này, dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của Triệu Hoa Sinh phổ biến ra, thì tôi sẽ ký hợp đồng với mọi người, đến lúc đó dù tôi đi tới bất cứ chỗ nào, mọi người cũng có thể đi kiện tôi, như vậy được chưa ?
Lần này hắn nói xong làm tất cả thôn dân đều im lặng, trước kia cán bộ trên trấn khi xuống thôn hô hào trồng trọt cây này loại kia, nào có ai dám như vậy mà đánh cược, nếu không phải là hạ mệnh lệnh thì ai không trồng cũng sẽ bị phạt tiền, không giống như chủ tịch Đinh này, lần này thì an tâm, nếu may mắn thì có lẽ hy vọng có thể kiếm được tiền …
Đúng lúc này mọi người cũng bắt đầu đang nghĩ như vậy …
Dương Tỷ Yên cũng tới, chỉ có điều cô không có đứng ở phía trước, bởi vì trông thấy Ngô Nguyệt Anh đang tập trung tinh thần nhìn chăm chăm lấy chủ tịch Đinh, vì vậy cô lặng lẽ đến bên cạnh, dùng cánh tay dụi vào bên hông một Ngô Nguyệt Anh .
– Thế nào em gái, chủ tịch Đinh nhìn rất đàn ông phải không?
Dương Tỷ Yên cười ha hả hỏi.
– Chị Tỷ Yên nói cái gì đó, cái gì mà là rất đàn ông, em không rõ chị có ý gì…
Ngô Nguyệt Anh tuy nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại thoáng cái liền đỏ lên, Dương Tỷ Yên là người nào? Liếc mắt qua liền nhận ra cô gái nhỏ này đã động xuân tâm rồi, như vậy thì tốt, giảm đi chính mình hết 5000 đồng tiền.
– Ai ôi! Lời nói này đâu cần phải ở trước mặt nói thẳng ra? Chị nói cho em biết, cơ hội như vậy cũng không có nhiều, chủ tịch Đinh còn trẻ như vậy, tương lai chắn chắn rất có tiền đồ, hiện tại em chỉ cần làm vài ngày chồng hờ vợ tạm, tương lai sau này khi em có trở ngại gì vấn đề con cái, hắn còn có thể không niệm tình đã từng có chút tình cảm mà không giúp đỡ sao?
Dương Tỷ Yên nói nghe qua cũng chua chát cho bản thân mình, cô vốn tưởng rằng dựa vào Tôn Quốc Cường tương lai cũng có thể qua được tháng ngày tốt lành, nào biết được Tôn Quốc Cường đoản mệnh tự sát, nỗi khổ này biết nói cho ai nghe đây.
– Chị Tử Yên, hắn đã tốt như vậy, tại sao chị không đến với hắn đi, em nghe nói chồng chị cũng thường xuyên không có ở nhà, chị có thể chịu được sao vậy? Hì hì hi…
Ngô Nguyệt Anh rõ ràng cũng trả miếng lại Dương Tỷ Yên một phát .
– Hừ..,chẳng qua là người ta không có vừa ý với chị, đến nhà của chị cũng không thèm liếc lấy một cái, em nói làm chị lại thấy mình bị đả kích nặng nề, cũng vì thế nên lúc này mới đem cái chuyện tốt này tặng cho em, bằng không thì hừ…. đến phiên của em sao?
Dương Tỷ Yên tuy nói như thế, nhưng đối với bản thân nhan sắc của mình tự tin vẫn phải có, chỉ có điều mình là tình nhân của Tôn Quốc Cường, mà Tôn Quốc Cường lại chết, mình nếu đúng lúc này lại để cho Đinh Nhị Cẩu leo lên người, không khéo sẽ làm cho Đinh Nhị Cẩu phản cảm, dù sao chuyện của cô và Tôn Quốc Cường cũng không ít người biết, nếu rơi vào lổ tai Đinh Nhị Cẩu, hắn sẽ nghĩ ra sao ? Có thể hắn cho là ăn cơm thưa của Tôn Quốc Cường? Cho nên Dương Tỷ Yên cho rằng mình không nên mạo hiểm như vậy, mà để cho Đinh Nhị Cẩu xem xét đến người đàn bà khác.
Không có tại chỗ ký hợp đồng, vì đây là chuyện quan trọng của mọi nhà, không có khả năng chỉ bằng với mấy câu của Đinh Nhị Cẩu mà ngay tại chỗ thôn dân quyết định trông hoa ngay tức khắc, đám bọn họ còn phải gọi điện thoại cho chủ nhà ( chồng mình ) xin phép qua một chút, đem chuyện trong nhà thương lượng qua, đây là một quá trình, muốn gấp cũng không được đấy.
Đêm đó, ở ngay tại nhà của lão bí thư chi bộ Vương Kiến Quốc gia ăn cơm, Triệu Hoa Sinh nói mình có việc, nên không có tới, ngoại trừ lái xe Kim Minh Hà cùng Vương Kiến Quốc, trên bàn cơm còn có một người đàn bà, đương nhiên đó là Dương Tỷ Yên, người đàn bà này xác thực là một người khéo tay, một bàn ăn bốn người, làm tám món đồ ăn, mọi thứ hương vị đều đủ, hơn nữa người đàn bà này tửu lượng rất tốt, Vương Kiến Quốc uống cũng khá nhiều, nói rằng hôm nay không say không trở về, cho nên Kim Minh Hà cũng uống lên, cứ như vậy, ba người đàn ông thêm một người đàn bà, rõ ràng uống hai cân rưỡi rượu đế, cũng không biết ai uống đến tối đa, dù sao Đinh Nhị Cẩu uống cũng không ít .
Càng thêm mấu chốt là Dương Tỷ Yên tựa hồ đối với Đinh Nhị Cẩu nhiệt tình khác thường, khác thường đến mức để cho Đinh Nhị Cẩu cảm giác có chút chịu không được.
Có một điều là càng lúc lại càng để cho Đinh Nhị Cẩu suy nghĩ bậy bạ, Dương Tỷ Yên lúc này đang mặc cái áo trong nhà có chút bảo thủ kín đáo, với kiếu áo kín cổ cao tường này sẽ không cho ánh mắt người chiếm được tiện nghi, phía dưới là cái váy mặc trong nhà bằng vải mềm rủ xuống đến tận bắp chân, từ chỗ cô ngồi đối diện với Đinh Nhị Cẩu với cái bàn khá thấp cũng không cần phải quá chú ý, vì có khi trong lúc lơ đãng mở ra hai chân, nếu như góc độ của Đinh Nhị Cẩu ánh mắt nhìn thấy rất tốt, cũng sẽ làm cho hắn thất vọng vì chả nhìn thấy cái gì…
Đinh Nhị Cẩu cũng giống như những người đàn ông khác, càng chiếm không được tiện nghi người đàn bà, lại càng muốn chiếm hữu….
Lúc này, Dương Tỷ Yên đã đỏ bừng cả khuôn mặt vì men rượu rồi…
Trời không phụ người có lòng, Dương Tỷ Yên ngồi ở trên mặt ghế, có khả năng cô cũng đã ngấm men say rồi, tư thế ngồi chắc hơi bó buộc, nên theo thói quen của người nông thôn, cô đem một chân co lên đầu gối đặt ở trên mặt ghế, như vậy thì cái váy vừa vặn trượt đến trên bắp đùi, lúc này mọi người ai cũng đã nghiêng ngã say sưa, vừa mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu cũng không có chú ý lắm, trong lúc vô tình đã bắt gặp cái đùi tuyết trắng của Dương Tỷ Yên, có cơ hội rồi… trong lúc này Dương Tỷ Yên lại không có chú ý đến hắn đang ngồi đối diện với cô, đùi thật là trắng, cái qυầи ɭóŧ nhỏ cũng màu trắng, màu đen đám lông mượt mà xuyên thấu qua nội y cũng nhận ra lôиɠ ʍυ thật nhiều, mơ hồ đường viền cái đáy qυầи ɭóŧ nằm lệch xéo qua một bên, nên có thể thấy được một phần bên mép ngoài cái âm hộ mập mạp nhô ra, còn có mấy sợi lông đen rõ ràng chạy ra đến bên ngoài, ƈôи ŧɦịŧ hắn thoáng cái cứng ngắc, tiệc vui chóng tàn, không biết Dương Tỷ Yên có phát hiện cái tư thế ngồi theo kiểu nông thôn của mình lộ ra cái âm hộ hay không mà cô vẫn ngồi thẳng người, qua hơn 2 phút đồng hồ, cái chân mới từ từ buông xuống, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng rất khó mà quên được.
Sau khi uống rượu xong , hắn lấy cớ muốn đi dạo cho tỉnh rượu, mang theo tài xế Kim Minh Hà đi dọc trên bờ sông Hoàng Thủy, mượn ánh trăng soi sáng bước cầm chậm đạp trên vùng đất phù sa mềm nhũn tựa như là cái mông của người đàn bà…
– Chú Kim này, chú đi theo chủ tịch trấn Tôn được mấy năm vậy?
Đinh Nhị Cẩu đưa cho Kim Minh Hà một điếu thuốc, đột nhiên hỏi.
– À.. có chừng 4~5 năm gì đó…
Kim Minh Hà hơi chút suy tính một chút nói ra .
– Ừ, 4~5 năm, vậy thì có quan hệ với chủ tịch Tôn cũng không tệ, dù sao tôi hiểu rõ làm lái xe so với thư ký còn vất vả hơn vì phải phục vụ luôn cả niềm vui của ông chủ mình, có phải như vậy không chú?
– Chủ tịch Đinh, tôi đi theo hắn cũng là do công tác cần, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình cá nhân.
Kim Minh Hà không biết Đinh Nhị Cẩu nói lời này là có ý gì, cho nên cũng muốn tránh né, để tránh đắc tội với ông chủ mới này.
– Chú Kim, không cần phải khẩn trương, tôi không có ý gì khác, nếu chú đã lái xe cho chủ tịch Tôn lâu năm rồi, chắc chú biết còn gái của ông ta là Tôn Hải Anh chứ?
– Biết rõ, trước kia liên hệ cũng nhiều, mỗi năm khai giảng, đều là chính tôi đưa cô bé đến nhà ga đi thành phố Bạch Sơn .
– À.. vậy chú có biết là mấy ngày hôm trước Tôn Hải Anh đã trở về trấn, la hét đòi lại sự công bằng cho cha của cô ấy, vì cha của mình mà muốn báo thù, nhưng thù còn chưa có báo, thiếu chút nữa đã bị người ta bắt đi rồi! Nếu không phải là tôi vừa lúc gặp, tình hình của cô ấy bây giờ thế nào cũng rất khó nói, chú có biết chuyện này chứ ?
– Chủ tịch Đinh, chuyện này tôi cũng nghe nói, đáng thương cho Hải Anh cái đứa bé kia rồi.
Kim Minh Hà thở dài một tiếng nói ra .
– Vậy chú có biết là ai muốn bắt cô ấy không?
Đinh Nhị Cẩu quay sang , ánh mắt sắc bén nhìn Kim Minh Hà hỏi.
Kim Minh Hà không nói gì , chỉ là lắc đầu .
– Đêm hôm đó có 4-5 người muốn bắt Tôn Hải Anh, có nghe nói là người bí thư đảng uỷ trấn Trương Nguyên Phòng phái đến, chú có tin không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Vấn đề này rất khó trả lời, Kim Minh Hà biết rõ chuyện này nhất định là Trương Nguyên Phòng nhúng tay vào, mặc dù trước đây là lái xe cho Tôn Quốc Cường, nhưng có vài chuyện chuyện cơ mật Kim Minh Hà vẫn là biết đấy, nhưng không thể căn cứ dấu vết để lại mà đoán bừa được, đây là có thể Trương Nguyên Phòng nóng lòng gϊếŧ người diệt khẩu.
– Tôi đã đáp ứng với Tôn Hải Anh, giúp cô ấy tìm hiểu xem Tôn Quốc Cường đến cùng là bởi vì sao mà chết, rốt cuộc là ai bức tử ông ta, chú thử nghỉ thử xem chuyện này có khả năng không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi Kim Minh Hà.
Kim Minh Hà biết rõ, chuyện như thế này chỉ có thể là lặng lẽ tiến hành, nếu không khéo sẽ có khả năng rước họa vào thân, nhưng bây giờ chủ tịch Đinh rõ ràng đem chuyện này nói ra cho ông nghe, khiến cho ông cảm thấy khó xử, bởi vì ông hiểu được, chia xẻ bí mật cho một người cũng không phải là chuyện tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.