Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 448 : CÓ CHÚT THẤT VỌNG.
Đinh Nhị Cẩu ký duyệt năm vạn nguyên, đây cũng là hạn mức cao nhất của chủ tịch trưởng được quyền ký, Tào Bạch Phượng cũng biết vậy, cho nên cầm lấy tờ giấy đi ngay tìm đến phòng tài chánh để đòi tiền.
Từ trong nhìn ra ngoài cửa sổ, Tào Bạch Phượng mặc bộ thường phục, dưới chân một đôi giày cao gót, đi đường với tư thế hiên ngang, tóc thắt bím đuôi ngựa ở phía sau lãng đãng lắc qua lắc lại, cô thuộc kiểu người đầy đặn, nhưng hoàn toàn không có sự thừa thãi hay có chút gì thái quá, mà là sự đầy đặn vô cùng khêu gợi và hoà hợp với phong cách cũng như trang phục, đặc biệt là sự nảy nở ở bộ ngực, vùng hông, cặp đùi căng đầy và nhất là bộ mông no tròn tạo thành đường cong tuyệt vời dưới cái quần ôm sát, thân hình cô được cân bằng một cách hoàn hảo bởi vòng eo thon và cái cổ cao cao đài các, nhìn không chán mắt, cũng nhìn ra được, đây là một cô gái tràn đầy năng lượng, Tào Bạch Phượng chạy đến đây vì muốn chứng tỏ khả năng phá án của bản thân mình…
Vừa rạng sáng ngày hôm sau , Đinh Nhị Cẩu cùng Kim Minh Hà lên chiếc Santana, hai người cùng đi đến thôn Hoàng Thủy Loan, bất quá không phải đi tìm Vương Kiến Quốc, mà lần này là đi tìm đến nhà của người đàn ông bán hoa.
– Bờ nam bên kia sông Hoàng Thủy là cái thôn tên gì vậy?
Đinh Nhị Cẩu chỉ vào một thôn trang ở bờ sông bên kia hỏi, theo trên bản đồ thì cái thôn này, từ khu vực Hoàng Thủy Loan đi ngược lên qua 5 km qua một cây cầu thì có thể đến thôn trang này.
– Chủ tịch, nơi đó là là thôn Nam Hoàng, trên thực tế có tên là Nam Hoàng Thủy Loan, chỉ có điều ai cũng gọi nó là thôn Nam Hoàng, cái thôn kia không thuộc về thành phố Bạch Sơn, chỗ đó thuộc về tỉnh Chiết Giang.
– Từ thôn Hoàng Thủy Loan đến thôn Nam Hoàng, có xa lắm không?
– Tầm 5- 6 km, đi lên thượng du rồi qua một cây cầu là đến.
– Ừ, đi thôi, chúng ta đi đến thôn Hoàng Thủy Loan.
Triệu Hoa Sinh thật không có nghĩ đến chủ tịch Đinh hứa mà giữ lời, ngày hôm qua bảo là hôm nay sẽ đến thăm ông, hôm nay rõ ràng đã tới thật .
– Chủ tịch Đinh, cậu đến thật à… ngày hôm qua tôi có mắt như không tròng, con lấy tiền của cậu thiệt là … lát nữa, tôi sẽ trả lại cho cậu nhé.
Triệu Hoa Sinh vừa nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu, bắt đầu nói chuyện có chút không mạch lạc .
– Kìa ông Triệu, ông làm cái gì vậy, ông bán, tôi mua, đây đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì đâu ? Làm gì mà có đạo lý trả lại tiền cơ chứ ! Đi thôi, ra xem vườn hoa của ông đi.
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
– Vậy thì chủ tịch đi sang bên này, tôi cũng chỉ là dân trồng hoa nghiệp dư do yêu thích, vợ của tôi chưa bao giờ trông mong vào nghề trồng hoa này mà kiếm được tiền, cho nên cô ấy bỏ đi lên nội thành làm công, tôi tự chính mình ở nhà nuôi con nhỏ và trồng những thứ hoa này, nhưng tôi tin vào ánh mắt của mình, chỉ cần những…này hoa có thể bán ra đi , nhất định có thể kiếm nhiều tiền , chỉ có điều là tôi không có nhiều vốn để đâu tư mà thôi.
Triệu Hoa Sinh vốn là một người rất thật thà, nhưng khi vừa nói đến hoa, thì ông ta như là cái máy hát liền mở ra, người khác cũng không có chen lời vào được .
Vườn hoa của Triệu Hoa Sinh làm ở đằng sau nhà, chỉ có chừng 500m2, phủ một tấm lưới che cho hoa, thời tiết này bên ngoài vẫn còn lạnh, nhưng vừa tiến vào ở trong tấm lưới che, nhiệt độ cùng độ ẩm liền tăng lên, khiến người có cảm giác thật thoải mái .
– Chỗ này là vườn hoa của ông?
Đinh Nhị Cẩu hơi thất vọng, nguyên lai thì nghĩ thế nào cũng có vài mẫu lớn, nhưng khi đến hiện trường trực tiếp xem xét, lại để cho hắn cảm thấy không ổn.
Bất quá thì đây đúng là những kiểu dáng hoa rất đẹp, tạo thế các loại có hơn mười kiểu hoa Đỗ Quyên, cũng thấy là Triệu Hoa Sinh đối với hoa nghiên cứu rất kỹ lưỡng chứ không phải là đơn giản chỉ tìm cách bán hoa kiếm tiền.
– Vâng vườn hơi nhỏ bé, khiến cho chủ tịch chê cười.
Triệu Hoa Sinh ngượng ngùng nói .
– Chính xác là nhỏ, ông Triệu đã từng nghĩ đến muốn khuếch trương vườn hoa đại quy mô chưa?
– Rất muốn, nhưng chẳng qua là tôi không có tiền, kích thước vườn hoa này làm với lưới che, tôi phải tích cóp nhiều năm mới được như vậy đấy.
Triệu Hoa Sinh bất đắc dĩ nói.
Đinh Nhị Cẩu sắc mặt trầm lại, nhìn xem vườn hoa mới như thế này, nếu muốn phát triển dưỡng hoa để trở thành sản vật trụ cột thôn Hoàng Thủy Loan, không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành được, nhưng nếu không làm thử một phen thì làm sao có thể biết đến kết quả đây ? tài xế Kim Minh Hà đi theo sát bên người Đinh Nhị Cẩu, ông thật sự là không hiểu chủ tịch Đinh đến cùng muốn làm gì, hoa này đâu có thể ăn thay cơm?
Bí thư chi bộ Vương Kiến Quốc nghe nói có xe hơi tiến vào thôn, nhưng lại không có ghé đến nhà của mình, mà đi thẳng tới nhà vườn của Triệu Hoa Sinh, không khỏi trong lòng cả kinh, ông tranh thủ thời gian chạy đến nhà Triệu Hoa Sinh, quả nhiên là xe của chủ tịch Đinh, tại sao chủ tịch Đinh đến nhà Triệu Hoa Sinh để làm gì ? Khi ông bước vào trong nhà Triệu Hoa sanh , tìm một vòng mới phát hiện ở phía sau nhà trong vườn hoa nhà có đứng mấy người.
– Chủ tịch Đinh, đã đến đây sao không ghé nhà của tôi vậy ? Nếu cậu ưa thích hoa để tôi nói với lão Triệu đưa đến trấn cho cậu..ha ha.
Vương Kiến Quốc phảng phất mình là gia trưởng ở nơi này, chuyện gì cũng là do mình quyết định, ông ta thấy Đinh Nhị Cẩu đến thôn Hoàng Thủy Loan mà không có đến nhà của ông, trong lòng đã là khó chịu .
– À… cháu định chốc nữa thì đến nhà của bác đây, lần trước đang ăn dang dở món cá chép hồng ti, hôm nay phải đến ăn bù mới được.
Đinh Nhị Cẩu cũng cười ha hả nói, hắn biết nếu mình muốn ở trong cái thôn này phát triễn theo đúng như mục đích, không có những tay trùm địa phương này giúp đỡ là chắc chắn không thành công đấy.
– Được…được.. tôi cứ tưởng rằng chủ tịch Đinh đối với tôi có thành kiến gì đó chứ, không thành vấn đề, chủ tịch Đinh, cậu muốn ăn cái gì, tôi lập tức cho người chuẩn bị .
– Hì… cháu nào dám có thành kiến gì đâu, như vậy đi, lão bí thư vừa vặn ông cũng tới, tôi có chút chuyện này muốn nói.
Mấy người quay lại đến sân trước nhà Triệu Hoa Sinh, lấy mấy cái ghế nhỏ xếp ra ngồi, Triệu Hoa Sinh mau chóng đem ấm trà bưng ra ngoài.
-Bí thư Vương, ngày đó tôi có việc gấp phải đi, có một số việc cũng chưa kịp nói, cháu nghĩ rằng chắc bác cũng nghe nói đến, lãnh đạo trên huyện điều cháu xuống làm vị trí này ở trấn Độc Sơn, thì cháu cũng phải làm được chút chuyện gì đó thì mới có thể không phụ lòng tín nhiệm của các lãnh đạo trên huyện, cho cháu cân nhắc suy nghĩ mãi mà chưa có cách nào, ngày hôm tình cờ gặp được ông Triệu bán hoa ở chợ phiên, nhờ thế mà cháu mới nảy ra một ý nghĩ, vì vậy không dằn lòng được, hôm nay vội vàng chạy đến thôn này…..
Mọi người đều không nói gì, đang đợi Đinh Nhị Cẩu nói tiếp .
– Thôn Hoàng Thủy Loan địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, nhưng đa số là bỏ hoang, rất là tiếc… cháu muốn là dân chúng nếu đã không chịu trồng hoa mầu, như vậy thì có thể dùng để trồng các loại hoa, cho nên cháu đề nghị với bí thư Vương, bác có thể thông báo nói với toàn bộ dân chúng trong thôn, nếu có thể thì trồng các loại hoa như Triệu Hoa Sinh đang trồng, nếu thành công thì dân trong thôn làm giàu ở trong tầm tay, cháu không nói quá chứ về kỹ thuật gieo trồng hoa thì Triệu Hoa Sinh đích thật là một tay siêu quần, điểm này cháu dám khẳng định là như vậy…
– Chủ tịch Đinh, việc này xử lý quá dễ, tôi chỉ cần thông báo qua hệ thống loa của thôn là xong, nhưng mấu chốt là dân chúng trong thôn lấy đâu ra tiền để mà đầu tư trồng trọt, tài chính để khởi động là quan trọng nhất, đây cũng là chuyện phiền phức nhất của chúng ta.
Vương Kiến Quốc nói ra .
– Cháu đã tính trước về vấn đề này, về chuyện tiền bạc, cháu đã có biện pháp, mới đây ở huyện Hải Dương có khai trường một chi nhánh công ty tài chính cho vay tiền, đặc biệt ưu đãi là nhằm vào nông dân, không cần thế chấp, cũng không cần đảm bảo, chủ yếu tín chấp với những hạng mục đầu tư trình bày hợp lý, nếu như làm kinh doanh cũng có thể kéo dài thời hạn vay tiền, lãi xuất tỉ lệ rất thấp, cho nên cháu thấy chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường, tận dụng tiền của công ty tài chính này mà lên kế hoạch trồng trọt cho những vùng đất đang bị bỏ hoang.
– Còn có chuyện cho vay tiền như vậy, sao tôi không nghe nói đến?
Triệu Hoa Sinh nói .
– Chi nhánh công ty tài chính này vừa mở không lâu, ông Trịnh không nghe nói thì cũng là chuyện bình thường, cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian trong lúc còn nhiều người chưa biết , đây cũng sẽ là một sự trợ lực tài chính cho thôn chúng ta thoát nghèo đấy.
– Chủ tịch Đinh, cậu nói chúng tôi đều hiểu, nhưng điều chúng tôi lo lắng chính là nếu như trồng cái đồ chơi này, chúng tôi sẽ bán cho ai vậy ? Triệu Hoa Sinh chỉ trồng một ít mà còn bán không được, nếu toàn thôn đều trồng hoa, chỉ có nước là cắt đi làm cỏ mà thôi.
– Vậy thì phải xem chúng ta trồng ra như thế nào đã, cháu đề nghị thôn thành lập một hợp tác xã trồng hoa kiểng, tôi có thể giúp các người đến thành phố lớn tìm nguồn tiêu thụ…
– Nếu được như vây thì tốt quá.
Vương Kiến Quốc cùng Triệu Hoa Sinh đều gật gật đầu nói .
– Trước giờ hợp tác xã là do nông dân tự lựa chọn ra chủ nhiệm hợp tác xã, nhưng hôm nay cháu muốn chuyên quyền độc đoán một lần, bí thư Vương, bác sẽ làm chủ nhiệm hợp tác xã, Triệu Hoa Sinh đảm nhiệm phó chủ nhiệm, ông Triệu à, nếu như muốn tất cả dân trong thôn đều khá lên, thì tất cả những kỹ thuật về gieo trồng về hoa ông không thể che dấu đấy, chỉ đến khi tất cả mọi người đều nắm vững kỷ thuật trồng tốt rồi, hoa của mọi người mới có thể bán được đến những nơi xa hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.