Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu vội vàng rời đi , Lưu Hương Lê giờ mới cảm giác thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi muốn ngủ thật say, mới vừa rồi khắp phòng còn là tràn ngập cái mùi dâʍ ɖu͙ƈ hưng phấn, trãi qua ngắn ngủn thời gian chẳng là bao, trong gian phòng này giờ thì như không còn sinh khí nữa, nói cho cùng, chính là chỗ này thiếu khuyết một người đàn ông, nhà không có đàn ông đúng là không phải là mái ấm gia đình.
Tuy cô thích Đinh Nhị Cẩu, nhưng trên thực tế thì Đinh Nhị Cẩu không có khả năng cưới cô làm vợ, có đôi khi loại tâm tính không đạt được ước nguyện thì rất kỳ lạ, giống như là cuộc mây mưa mới vừa rồi, Đinh Nhị Cẩu giống như là một khách làng chơi, còn cô thì bán đứng mình giống như là một kỹ nữ, vội vàng đến để giao cấu, làm xong thì rời đi, tựa như giữa hai người chỉ tồn tại chuyện tìиɦ ɖu͙ƈ nam nữ mà thôi vậy.
Khát vọng là bản năng của con người, khi đã thỏa mãn chuyện gì đó, thì sẽ có nhu cầu hi vọng hướng về cao hơn, cho nên khát vọng vĩnh viễn vẫn là khát vọng…………………………………………………………..
…………………………………………………………………
Đinh Nhị Cẩu gấp rút chạy bộ tới quán ăn của Tạ Phương Quỳnh, vừa đến nơi liền ý thức được sự bất thường, cho dù là chuyện khẩn cấp gì đi nữa, tại sao Trọng Hải lại không ở bên trong mà ra bên ngoài quán ăn chờ hắn, gió từ trong nui thổi ra ban đêm khá lạnh, Trọng Hải vẫn đang đứng bên cạnh xe chờ hắn …
– Cậu đi đâu vậy? Tôi đã dặn cậu chờ tôi rồi mà..
Thấy Đinh Nhị Cẩu đã chạy tới, Trọng Hải lập tức trút giận, gằn giọng nói lớn, Đinh Nhị Cẩu không có dám lên tiếng, liền mở cửa, lái xe rời khỏi thôn Lê Viên.
Trên xe hai người không ai nói lời nào, Trọng Hải vẫn còn đang suy tư nên làm cái gì bây giờ, Đinh Nhị Cẩu thì chuyên tâm lái xe, đường này ban ngày chạy đã khó, chớ nói chi là vào ban đêm, chạy mà không cẩn thận, hai người sẽ dễ bị thanh lý tại trong khe suối này, nhìn bộ dáng của chủ tịch thì đúng là ông ấy cùng với Tạ Phương Quỳnh trở mặt, những người quyền thế giàu có này thật sự là khó chiều chuộng……………………………………………………….
………………………………………………………………………………..
Lưu Hương Lê mở đèn sáng đi vệ sinh vừa quay trở lại gian phòng, thì đúng lúc này cô nghe thấy tiếng gỏ dồn dập, có tiếng bước chân của người đi vào, làm cho cô hoảng sợ , tranh thủ thời gian thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhảy xuống giường, tắt đèn .
– Ai vậy…? Ai ở bên ngoài…?
Lưu Hương Lê hô to .
– Hương Lê… là chị đây..
Tạ Phương Quỳnh giọng nói yếu ớt đáp, nghe tiếng này làm cho Lưu Hương Lê thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
– Chờ em ra mở cửa …
Vừa nói vừa bật đèn lên, mặc vào cái qυầи ɭóŧ Lưu Hương Lê bước ra mở cửa, gặp Tạ Phương Quỳnh đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt tiều tụy.
– Mau vào nhà, sao lại tới đây giờ này vậy chị?
Lưu Hương Lê mặc dù không biết có phải thật là Tạ Phương Quỳnh cùng với chủ tịch huyện đánh nhau, nhưng cô cũng đoán được sau khi xem xét bộ dạng Tạ Phương Quỳnh thì cũng đã biết rõ cô ấy đã gặp đả kích không nhỏ.
– Hương Lê… .
Mới vừa vào cửa, Tạ Phương Quỳnh ôm lấy Lưu Hương Lê khóc to lên, tuy rằng lúc trước cô có chút xem thường Lưu Hương Lê, bởi vì cô cho rằng Lưu Hương Lê lại có mối quan hệ với gã trai trẻ nhỏ tuổi hơn nhiều như vậy là không đứng đắn, cho đến sau này cô mới buông tha cho mình với lối quan niệm bảo thủ như vậy.
– Chuyện gì vậy chị? Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết mau, đừng có khóc nữa.
Lưu Hương Lê cũng đoán được một nửa, cô cho rằng đôi vợ chồng bọn họ cãi nhau, nhưng không nghĩ tới là Tạ Phương Quỳnh đã lật ngửa bài ra với Trọng Hải.
Trãi qua một hồi lâu sau, Tạ Phương Quỳnh dần dần mới an tĩnh lại, xem trên mặt đất bừa bộn giấy vệ sinh, thì cô cũng biết là Đinh Nhị Cẩu đã tới nơi đây, đàn bà, tất cả mọi đàn bà đều phải cần đàn ông sao? Ít nhất là Lưu Hương Lê cũng còn có một người đàn ông, còn chính mình thì sao? Cũng có một người đàn ông mà đâu có làm được cái gì, trong lòng hắn đã không hình bóng của mình, chớ đừng nói chi là thân thể .
Lưu Hương Lê chứng kiến Tạ Phương Quỳnh nhìn quanh, mặt của cô đỏ lên, tại vì Tạ Phương Quỳnh vào quá vội vàng , cho nên cô còn chưa kịp dọn dẹp dấu vết của cuộc giao hoan tại đây .
– Um..không có việc gì đâu Hhương Lê…chị không sao.
Tạ Phương Quỳnh không muốn đem chuyện xấu của Trọng Hải gièm pha nói cho người khác biết, tuy sau này sẽ không còn là vợ chồng với nhau nữa, nhưng lưu chút mặt mũi lẫn nhau vẫn là điều tất yếu, dù sao việc này nếu như bị người ngoài biết, chẳng những ảnh hưởng đến công tác của Trọng Hải, mà mình là một người làm vợ mà bị xảy ra như vậy thì cũng đâu có ra gì, chồng của mình mà không giữ được, chẳng phải là rất thất bại sao?
– Có khát không để em lấy cho chị ly nước?
– Thôi khỏi chị không uống, cùng chị trò chuyện là được rồi.
Tạ Phương Quỳnh giữ chặt tay Lưu Hương Lê, giờ phút này, không cần an ủi, chỉ cần có người để bớt hiu quạnh là tốt rồi, đây là yêu cầu cơ bản nhất của cô.
– Ừ.. vậy thì lên giường đi.
Nói xong Lưu Hương Lê leo lên trên giường, Tạ Phương Quỳnh do dự một chút cũng lên theo, mới vừa rồi ngay tại đây Đinh Nhị Cẩu cùng Lưu Hương Lê điên loan đảo phượng, mà trong lúc này, cô cũng cũng giống như Đinh Nhị Cẩu leo lên cái giừơng của người đàn bà hắn, trong chăn còn tràn ngập cái mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ hòa lẫn dịch nhờn đậm đặc .
Lưu Hương Lê dù sao vì vừa trãi qua cuộc đại chiến với Nhị Cẩu nên rất nhanh ngủ say, còn Tạ Phương Quỳnh thì nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể chìm vào giấc ngủ , hai mắt mở ra thật to , trong lòng nghĩ cũng rất nhiều sự tình .
Chính là bởi vì ngủ không được nên Tạ Phương Quỳnh nằm trên giường lăn qua lật lại, càng thêm làm cho cô không ngủ được, bởi vì khi vừa vặn quay mắt về phía Lưu Hương Lê nằm bên cạnh, hết thảy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lưu Hương Lê đều thu hết vào mắt, Lưu Hương Lê nằm ngửa mặt lên trời, cái chăn trên giường phủ ở thân thể bị xốc qua rơi xuống sàn nhà, do vậy Tạ Phương Quỳnh đã nhìn thấy toàn bộ cả thân thể Lưu Hương Lê.
Cho nên cô liền nhẹ nhàng ngồi dậy định với lấy cái chăn trùm lên người Lưu Hương Lê, dưới ánh đèn ngủ yếu ớt Tạ Phương Quỳnh nhìn kỹ lại, trái tim đều thình thịch nhảy nhanh, tuy phụ nữ có đôi khi chỉ mặc đồ lót nằm ngủ cùng một chỗ cũng không kì lạ, nhưng nếu đem cả cái huyệŧ của mình bạo lộ ở trước mắt đối phương ngược lại là chuyện rất hiếm thấy, bởi vì cái cửa hang huyệŧ là dùng để cho người đàn ông nhìn đấy… là dùng để cho đàn ông thao tác dùng ƈôи ŧɦịŧ đút vào… .
Nhưng lúc này có lẽ là do lần giao hợp thứ hai với Đinh Nhị Cẩu dang dỡ chưa thỏa mãn, tư vị cơn động dục vẫn còn, nên khi đang mơ ngủ mà một tay của Lưu Hương Lê lại kéo lệch cái qυầи ɭóŧ của mình sang một bên, cái hang động thần bí kia lộ ra, bàn tay cô thỉnh thoảng tự vuốt ve trên cái khe thịt với tiếng ngáy đều đều, trông thấy Lưu Hương Lê như vậy, Tạ Phương Quỳnh là người đàn bà từng trải qua nên cũng biết , đây cũng là dấu hiệu của một người phụ nữ động đực dù là vẫn còn đang say ngủ, cô liền ngừng tay kéo cái chăn, chằm chằm nhìn vào cái âm hộ của Lưu Hương Lê, cô chỉ sợ Lưu Hương Lê chợt tỉnh lại , bắt gặp mình đang ngồi nhìn thì chuyện này sẽ là cỡ nào khó chịu một màn, cũng may hình như là tiếng hít thở ngáy ngủ Lưu Hương Lê lại có chút lớn, rõ ràng cũng không có bộ dáng muốn tỉnh lại, Tạ Phương Quỳnh tâm trí mới hơi chút buông lỏng.
Cô cũng không có thời gian đi để ý tới vì cái gì mà mình sẽ có loại biếи ŧɦái này rồi, một cái mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙ tanh tanh thoang thoảng từ háng Lưu Hương Lê tỏa ra khích thích thần kinh, Tạ Phương Quỳnh liền không nhịn được đem cúi đầu xuống, dùng mảnh môi mềm mại liếm nhẹ lấy trên cái âm hộ Lưu Hương Lê …
– Ừm…
Khi cái lưỡi Tạ Phương Quỳnh liếm lên đến trên hạt le, Lưu Hương Lê khuôn mặt biểu lộ hiện ra một loại mê ly thích thú, có lẽ vào giờ phút này Lưu Hương Lê đang trong giấc mộng tiếp tục bị Nhị Cẩu liếp láp lấy cái âm hộ mình, đồng thời đôi môi đỏ mọng gợi cảm có chút hé mở ra, một tiếng rên nhỏ mang theo ý vị mập mờ thốt ra .
Tạ Phương Quỳnh đã nghe được cái này rêи ɾỉ một tiếng, tưởng rằng Lưu Hương Lê lập tức tỉnh lại, cô ngảng đầu lên dừng lại mọi động tác đồng thời trong lòng cô cố trấn định….
Làm cho Tạ Phương Quỳnh thở phào nhẹ nhàng chính là Lưu Hương Lê tuy rêи ɾỉ một câu, thân thể cũng hơi lay động, nhưng ánh mắt của Lưu Hương Lê không có mở ra, Tạ Phương Quỳnh phát hiện một vấn đề mà không có thời gian tự chất vấn, chính là Lưu Hương Lê tuy không tỉnh lại nhưng thân thể lại phập phồng càng ngày càng lợi hại ….
Bởi vì Tạ Phương Quỳnh cũng là đàn bà, cũng hiểu rõ thân thể làm một người đàn bà là dạng gì, cô nhớ rõ lúc chồng sờ soạng trên thân thể mình trên các vị trí nhạy cảm, nhất là ở phía dưới cái âm hộ, không tự chủ được toàn thân sẽ run rẩy uốn éo qua uốn éo lại, lúc này Lưu Hương Lê làm sao lại phản ứng y hệt như vậy, không giống như là đang ngủ say, mà là đang hoàn toàn cảm nhận được đến từ một người đang vuốt ve cái âm hộ mình.
Tạ Phương Quỳnh nhẹ nhàng hướng một bên tách ra cái bắp đùi Lưu Hương Lê, như vậy cái âm hộ Lưu Hương Lê càng thêm lộ ra, qυầи ɭóŧ kia thì đã vẹt hẳn sang một bên rồi…
Khi hay tay Tạ Phương Quỳnh trên cái âm hộ Lưu Hương Lê vuốt ve, Lưu Hương Lê lại “..ừm…” rên thêm một câu, thân thể bỗng lại là uốn éo nhúc nhích , bất quá rõ ràng là Lưu Hương Lê đang cực lực đè nén, bởi vì kỳ thật từ lúc Tạ Phương Quỳnh duỗi đầu lưỡi của mình liếm lên hạt le, cô không có chú ý chính là lúc Lưu Hương Lê cũng đã tỉnh lại, lúc ấy Lưu Hương Lê đúng là đang nằm mơ, mộng thấy Nhị Cẩu đang dùng ngón tay vuốt ve khe thịt âm hộ mình, ngay lúc Lưu Hương Lê hưng phấn muốn rên to, thì lại mơ mơ màng màng cảm giác được loại vuốt ve này không giống như là đến từ mộng cảnh, mà là đến từ trong cuộc sống hiện thực đang xảy ra .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.