Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 376: BỀ NGOÀI ĐẠO MẠO.
Nhìn thấy bộ dạng Đinh Nhị Cẩu khó chịu, Lăng Sam trong lòng mềm nhũn, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm một chút trên cái đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ, Đinh Nhị Cẩu nhắm mắt lại hưởng thụ lấy … .
Đầu khấc nhạy cảm tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Sam, lập tức Đinh Nhị Cẩu cảm giác được vô hạn sự ấm áp mềm mại, Lăng Sam sau khi ngậm hết vào đầu khấc ƈôи ŧɦịŧ thì không còn làm tiếp động tác gì nữa, ánh mắt mờ mịt ngước nhìn Nhị Cẩu, hắn cũng không thể thoả mãn được khi chỉ là như thế này, bản năng theo đuổi nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ thúc đẩy Đinh Nhị Cẩu bắt đầu chỉ dạy cho cô gái nhỏ không hề có kinh nghiệm này….
Lăng Sam cố gắng chịu đựng hô hấp khó thở, tràn ngập mùi tanh tanh của ƈôи ŧɦịŧ đàn ông tràn đầy trong cái miệng nhỏ nhắn, sinh ra một cảm giác muốn nôn mửa, nhưng cô chỉ có thể cực khổ nhẫn nại vì mình giải quyết sự khó chịu cho Nhị Cẩu , nên bất cứ giá nào cô gái nhỏ cũng phải ráng sức, cô bắt đầu theo sự hướng dẫn của hắn, gia tăng tốc độ phun ra nuốt vào cây ƈôи ŧɦịŧ, phần lớn nước miếng không thể ức chế, đã trào ra theo khóe miệng cô tràn ra ngoài…
Theo du͙ƈ vọиɠ Đinh Nhị Cẩu dâng lên, cô gái nhỏ càng cố bú ʍúŧ cây côn ŧɦịŧ, động tác càng nhanh hơn…
Thời gian dài với sự khó thở khiến cho trên cái ót trắng noãn của Lăng Sam nổi lên những giọt mồ hôi lớn, đã nhiều lần Lăng Sam thiếu chút nữa đã muốn đem cây côn ŧɦịŧ nhổ ra, nhưng lại nhìn thấy Nhị Cẩu với bộ dáng vạn phần hưởng thụ sảng khoái, cô gái nhỏ lại nín thở cố nhịn xuống mà tiếp tục bú ʍúŧ ƈôи ŧɦịŧ hắn.
Dần dần Lăng Sam bú ɭϊếʍ càng ngày lúc thuần thục, kɦoáı ƈảʍ Đinh Nhị Cẩu có được cũng càng thêm mãnh liệt, du͙ƈ vọиɠ lại mơ hồ bắt đầu dâng lên, cảm giác bên trong thân thể của hắn nhộn nhạo lấy, không quá đến 5 phút đồng hồ, hắn cũng cảm giác được ƈôи ŧɦịŧ của mình đều nhanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ muốn nổ tung, cảm giác lần đầu tiên được cái miệng nhỏ của cô gái còn trinh trắng nuốt lấy ƈôи ŧɦịŧ của mình, làm cho hắn cũng nhịn không được nữa, côn ŧɦịŧ tại trong miệng Lăng Sam liên tục nhúc nhích, đồng thời, bởi vì lúc này du͙ƈ vọиɠ của cô cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng bú ʍúŧ mãnh liệt, rốt cục Nhị Cẩu tiếng gầm nhỏ ở bên trong miệng hắn phát ra, dương tinh cũng theo đó tất cả đều phun ra tiến vào ở chỗ sâu trong yết hầu cô gái nhỏ, từng làn tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng sữa đều bắn vào trong miệng đỏ. Bắn chính là nhiều như vậy, hơn nửa ngày, côn ŧɦịŧ mới đình chỉ phun Lăng Sam.
Tϊиɦ ɖϊƈh͙ ào ào phún ra đến mức hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
"Mẹ nó, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Cô gái nhỏ đột nhiên bị Đinh Nhị Cẩu bắn tinh, cô không có chú ý chẩn bị, đương nhiên là đem ngàn vạn con cháu tϊиɦ ŧяùиɠ Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn nuốt hết vào bụng, cô vội vàng phun ra cây ƈôи ŧɦịŧ vẫn chưa có hoàn toàn mềm xuống, vỗ ngực ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xấu hổ thẹn thùng nên cô trừng mắt với Đinh Nhị Cẩu.
– Khục….khục! Anh thật là thực ghê tởm, bắn ra cũng không nói cho người ta biết, làm hại người ta ăn hết á…
Lúc này Lăng Sam cũng đã tuột xuống ngồi chồm hổm trên mặt đất, hắn cúi đầu xuống nhìn cô, trên đôi môi đỏ tươi vương vãi đậm màu trắng sữa tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấp đầy khoang miệng, bao phủ cái lưỡi thơm tho của cô, trước mắt dâʍ mỹ tình cảnh, hắn không khỏi lắc còn có chút choáng váng hoa mắt, cây côn ŧɦịŧ đã mềm yếu vô lực cũng không tự chủ bỗng nhúc nhích…
Lăng Sam giờ đã không chịu nổi, một hồi ho khan nôn ra một trận .
Thanh âm này trong đêm tối yên tĩnh ở bên trong truyền ra bên ngoài rất rỏ ràng, cũng đánh thức Tào Băng dậy, khi cô mở mắt ra thì trong phòng không có ai, nhưng lại nghe từ trong toilet tiếng khác lạ dị thường.
– Lăng Sam… Lăng Sam, bạn đang ở đâu?
Tào Băng yếu ớt gọi.
– Ưʍ..có mình đây.. làm sao vậy?
Lăng Sam vội vàng đẩy Đinh Nhị Cẩu ra , lau vội cái miệng, lật đật đi ra ngoài tuy ngoài miệng lau sạch sẽ rồi, nhưng quần áo thì vẫn còn nhăn nhúm nhúm đấy.
– Chuyện gì vậy?
– Mình… muốn uống nước.
Tào Băng vừa thấy bộ dạng Lăng Sam, cô đã lờ mờ đoán rằng Đinh Nhị Cẩu ở trong toilet đang làm gì với Lăng Sam , lúc này cô có chút hối hận khi gọi Lăng Sam, kỳ thật cô cũng không khát, chỉ là sợ hãi khi không thấy có một người nào ở trong phòng…………………………………………………………..
……………………………………………………………………………..
Vì còn có nhiều chuyện phải giải quyết, sáng sớm Đinh Nhị Cẩu đã lái xe về tới huyện Hải Dương đi làm, vì không muốn bị phiền toái chẳng đáng, hắn bảo Lăng Sam làm thủ tục chuyển viện cho Tào Băng đến bệnh viện bảo vệ sức khoẻ bà mẹ và trẻ em, chủ yếu là sợ Dương Tuệ Toàn lại đến dây dưa khi không có hắn ở bên cạnh các cô…
– Em đi đâu vậy? Tối hôm qua gọi điện thoại cho em không được?
Vừa tiến vào ủy ban huyện, Đinh Nhị Cẩu liền gặp chủ nhiệm mới nhậm chức Hồ Giai Giai .
– Hì chị Giai Giai, xảy ra chuyện gì? Lãnh đạo tìm em hả?
– Ừm.. cũng không có việc gì … là chị ..muốn gặp em có chút việc..sao điện thoại của em không gọi được vậy?
– Tối hôm qua điện thoại hết pin, chị làm em sợ hết hồn , tưởng rằng lãnh đạo tìm em…
– Há, lát nữa đến phòng làm việc của chị tranh thủ thời gian để bàn về chuyện giao khối hậu cần cho em, bây giờ một ngày chị cũng không muốn quản.
Hồ Giai Giai cau mày nói .
Đinh Nhị Cẩu cũng muốn mau trở về phòng mình, một là sạc điện cho điện thoại, hai là còn có một chuyện trọng yếu, đó chính là hắn muốn nhìn qua một chút cái usb mà Tào Băng đưa cho hắn cất giữ, đến cùng bên trong có cái gì, tuy là lúc ấy Tào Băng có cảm giác rất là xấu hổ, nhưng khi thấy tư cách của Đinh Nhị Cẩu rất đáng tín nhiệm, cô đã đem cái usb này nhét vào túi áo Đinh Nhị Cẩu, hắn vốn không muốn nhận lấy, nhưng sau khi cân nhắc đến vấn đề này, nếu Tào Băng còn giữ trên người, nói không chừng sẽ cho mang đến cho cô phiền toái rất lớn, còn nếu nắm giữ cái usb ở trong tay mình, thì còn có thể bảo chứng cho sự an toàn của Tào Băng, một khi Tào Băng xảy ra chuyện gì, ít nhất thì còn có chứng cứ để lại, nhưng chính vì chuyện này cũng làm cho Đinh Nhị Cẩu gia tăng lên sự nguy hiểm, cho nên hắn vội vàng muốn biết bên trong là gì …
Còn sớm Trọng Hải chưa có vào văn phòng, vì vậy Đinh Nhị Cẩu tranh thủ thời gian mở máy vi tính ra, đem cái usb cắm vào, bên trong có năm thư mục chứa phim, từng thư mục cũng không có tên, chẳng qua là ghi rõ ngày và giờ mà thôi .
Đinh Nhị Cẩu mở một phim thì nhìn ra được, người thứ nhất là Tào Băng một mình trong gian phòng, chỉ trong chốc lát sau thì bước vào một người đàn ông, Đinh Nhị Cẩu cũng không có thấy rõ đây là ai , cho đến khi người đàn ông này tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra ngồi ở trên đầu giường hút thuốc thì rỏ ràng ở trong màn ảnh chính là bí thư Trịnh Minh Đường, ông ta lột sạch quần áo Tào Băng, sau đó thì thô bạo banh hai chân Tào Băng ra, mặc kệ cho cô sợ hãi, ông ta cúi đầu nằm đè lên ở dưới háng cô gái nhỏ bú ɭϊếʍ, thoạt đầu thì Tào Băng dãy giụa phản ứng chống trả, nhưng không lâu sau đó thì bắt đầu lên cơn động dâʍ rêи ɾỉ…
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không thể tưởng được, thoạt nhìn bí thư Trịnh Minh Đường đạo mạo nghiêm trang như vậy mà trong khách sạn lại có thể lên diễn một tiết mục như vậy.
Những nội dung phim trong thư mục khác về cơ bản cũng giống nhau cảnh tượng giao cấu giữa bí thư Trịnh Minh Đường và cô bé học sinh Tào Băng, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu không tránh khỏi tự đặt câu hỏi, một chủ thầu xây dựng tại sao phải đối phó với bí thư huyện Trịnh Minh Đường như vậy? Mới nhìn qua thì thấy không có có liên hệ gì cả , nhưng suy đoán lại tỉ mỉ thì sẽ hiểu, nhất định đây là vì chuyện đầu thầu làm con đường mới, nếu như mình đoán không sai, lần này trúng thầu trong các công ty xây dựng, nhất định chắc chắn là có công ty của anh em Dương Tuệ Toàn.
Đinh Nhị Cẩu đem cái usb bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại, đồng thời cũng lưu lại trong máy tính đưa vào thư mục bí mật, chuyện này đối với bất cứ ai cũng không thể nói, nếu như tiết lộ ra ngoài, không đơn thuần sẽ là một chấn động mạnh ở huyện Hải Dương, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện xây dựng con đường mới, đây là điều mà Đinh Nhị Cẩu dứt khoát không muốn xảy ra.
Vụ án Cổ Thành Lượng nổ tung như là đi vào ngỏ cụt, trước đó Miêu Chấn Đông giám thị lén đối với Trịnh Tam Gia vài ngày, phát hiện thằng này thậm chí ngay cả điện thoại đều rất ít gọi, hình như là chuyện Ngưu Nhị Đản mất tích mang đến cho hắn rất lớn áp lực, với lại giờ thì Trịnh Tam Gia buổi tối thì thường xuyên về nhà cùng Trịnh Minh Đường ăn cơm chứ không như trước nữa.
Buổi tối lúc ăn cơm, Trịnh Tam Gia hỏi:
– Cha ..con hỏi chuyện này, có phải là cha có một cái chặn giấy Kỳ Lân bằng ngọc?
– Làm sao con biết?
Trịnh Minh Đường sững sờ hỏi, đó là vật Khấu Đại Bằng đưa, mới qua hai ngày mà thôi, thì Trịnh Tam Gia làm sao biết được?
– Hôm nay lúc con về nhà, trên đường cái gặp ông chủ chuyên thu mua lại quà tặng hỏi con cái chặn giấy ngọc Kỳ Lân có bán không? Ông ta còn nói là có người đồng ý mua lại với giá cao , con suy nghĩ, chỗ ở của con không có, vậy thì nơi của cha có không?"
Trịnh Tam Gia nói .
Với Trịnh Minh Đường thì chuyện này mà không hiểu thì còn làm cái gì quan?, Hơi chút suy đoán, ông ta đã biết việc này đến cùng là chuyện gì xảy ra, đúng là Khấu Đại Bằngtâm nhãn không ít, bất quá đưa quà tính tiền theo kiểu này cũng tốt, ít nhất là mọi người lẫn nhau đều không thấy đưa trực tiếp, nếu có chuyện gì xảy ra, ai biết được người chuyên thu mua lại quà tặng chính là người trung gian đâu này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.