Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 369: HẢO Ý.
Khấu Đại Bằng điềm tĩnh ngồi chờ ở trong phòng làm việc của thư ký Tưởng Minh Kiệt, từ sáng sớm Khấu Đại Bằng đã liên lạc với thư ký của bí thư Trịnh Minh Đường, Tưởng Minh Kiệt bảo rằng hôm nay có cuộc họp, Khấu Đại Bằng đến thì ngồi trong phòng làm việc của mình chờ, Khấu Đại Bằng ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, bên dưới chân ông là cái túi xách, để trong đó một khối ngọc chặn giấy Kỳ Lân, hôm nay đây là nhiệm vụ trọng yếu, đem cái chặn giấy Kỳ Lân này đưa tặng cho bí thư Trịnh Minh Đường .
Tưởng Minh Kiệt cũng đã nói cho Khấu Đại Bằng biết, hôm nay là hội nghị đầu tiên của ban chỉ huy về công trình số 1, cho nên Khấu Đại Bằng cũng hiểu là sự tình về chuyện này phải tiến hành nhanh một chút, nếu chậm trễ, sẽ rất khó nhét thêm người vào trong ban chỉ huy công trình. …………………………….
…………………………………………………………………………………..
Vì Lâm Xuân Hiểu là người của Ủy Ban Kỷ Luật Thanh Tra, cho nên nhiệm vụ tiếp đãi đương nhiên là rơi xuống người chung một ngành là trưởng ban Dương Đại Chí phụ trách ban Kỷ Luật Thanh Tra huyện, có một số việc khó trao đổi công khai trong cuộc họp, cho nên trong lúc nghỉ giải lao, Dương Đại Chí liền đem Lâm Xuân Hiểu dẫn tới trong phòng làm việc của mình ngồi nghỉ ngơi.
Ban Kỷ Luật Thanh Tra từ trước cho tới bây giờ đều chưa có thân thiết tiếp đãi nhân vật nào, Dương Đại chí cũng vậy, tại huyện Hải Dương ông ta cơ hồ không có người bằng hữu , bởi vì ông ta cũng không phải là người địa phương…
– Lão Dương, công tác ở đây như thế nào, có ổn không vậy?
Lâm Xuân Hiểu sau khi ngồi xuống liền hỏi.
– À công tác cũng tốt, nhưng tôi thấy sắp sửa có chuyện xảy ra, dù tôi luôn hi vọng Ban Kỷ Luật Thanh Tra vĩnh viễn không có chuyện gì làm, nhưng trên thực tế thì công việc cứ có làm hoài mà không hết.
– Ha ha , ông nói tôi nghe được giống như có rất lớn oán khí vậy?
– Bí thư Lâm, cô có nghe qua ở đây vừa xảy ra chuyện vụ án gây nổ làm chết người chứ?"
Người ngoài thì gọi Lâm Xuân Hiểu là chủ nhiệm, vì cô chính là chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thành ủy, nhưng cô còn có một thân phận khác nữa, chính là chức vụ phó bí thư thành ủy thành phố Bạch Sơn, cho nên bên trong hệ thống nội bộ bình thường đều xưng hô cô là bí thư Lâm, đây cũng là biểu hiện nội ngoại khác nhau.
– Chuyện lớn như vậy, làm sao mà không có nghe? Sao vậy, có uẩn khúc à?
– Chủ yếu là hai nghi phạm thì bắt được, nhưng chủ mưu ở sau bức màn vẫn không có bắt được, hiện tại không có có tiến triển thêm gì.
– Tôi biết là vụ án này làm cho công an huyện Hải Dương bị áp lực rất lớn, nhưng do vụ chết người này khiến cho bí thư Cổ rất phẫn nộ …
– Chưa bắt được người chủ mưu nguyên nhân chủ yếu không phải là công an huyện vô năng, mà là vì có yếu tố làm đánh mất cơ hội điều tra tốt nhất.
Dương Đại chí quay đầu nhìn trước cửa phòng làm việc, thân thể nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói với Lâm Xuân Hiểu.
– Ồ? Là vì cái gì….?
– Theo tin tức từ công an huyện, do hai kẻ nghi phạm bị bắt khai ra, người chỉ thị bọn hắn làm chuyện này là một tên gọi là Ngưu Nhị Đản, nhưng từ khi hai người bị bắt, Ngưu Nhị Đản cũng liền biến mất không tăm hơi, nhưng ở huyện Hải Dương ai cũng biết Ngưu Nhị Đản là tay chân thuộc hạ của Trịnh Đoạn Cương , hắn ta còn có danh xưng là Trịnh Tam Gia.
– Lão Dương, đến cùng là ông muốn ám chỉ cái gì?
Lâm Xuân Hiểu nghe Dương Đại Chí nói lung tung như vậy, thì thấy có chút hồ đồ không hiểu gì cả rồi .
– Bí thư Lâm, tại cô công tác ở trên thành phố nên không biết đến nội tình dưới huyện, tại huyện Hải Dương, có một thế lực xã hội đen, cầm đầu thế lực hắc ám này là Trịnh Đoạn Cương, mà Trịnh Đoạn Cương chính là con trai thứ ba của bí thư Trịnh Minh Đường !
– Lão nói là bí thư Trịnh Minh Đường?
Dương Đại Chí gật gật đầu, không nói thêm, chính là xác nhận .
Chuyện này Lâm Xuân Hiểu lần đầu tiên mới nghe được, lời đồn Trịnh Đoạn Cương dựa vào quan uy của cha mình là bí thư Trịnh Minh Dường tại huyện Hải Dương cầm đầu thế lực xã hội đen cô cũng tin, biết bao nhiêu con cái quan lớn đều là ăn no rồi không có chuyện gì làm, nên quậy phá tìm chết, lôi kéo theo cha mẹ của mình vào vũng bùn cũng không phải là số nhỏ…
– Ừ, cho nên vụ án này không người nào dám tra được, trưởng công an huyện Trần Quân Vĩ cũng không dám, khi người phía dưới đem chuyện này báo lên, Trần Quân Vĩ nói muốn báo cáo thì phải suy tính lại một chút, cuối cùng thuộc cấp không biết phải báo cáo như thế nào, dù sao việc này bây giờ mới có thể áp dụng biện pháp đối với Trịnh Đoạn Cương thì Ngưu Nhị Đản cũng đã xảy ra chuyện rồi, nếu không chạy trốn thì cũng bị diệt khẩu, hừ… vụ án này nhất định là một vụ án nuốt khó trôi…
– Lão Dương, chuyện lớn như vậy, làm sao lão không chuyển báo, mãi đến hôm nay lão mới nói cho tôi nghe thì có ý gì?
– Ha ha …bí thư Lâm, tôi báo cáo? Tôi báo cáo cái gì đây, có chứng cớ gì để mà báo cáo việc này?
Lâm Xuân Hiểu cũng đành phải gượng cười, cô làm tại ủy ban kỷ luật thanh tra, con đường này đã trãi qua nhiều năm rồi, ai có bao nhiêu cân lượng cô đều rất rõ ràng, nếu như lão Dương có can đảm bổn sự này, thì ông ta đã chính mình làm báo cáo lên lãnh đạo cấp trên rồi, chứ không phải là hôm nay ở chỗ này rò rỉ ra chuyện bên trong vụ án…………………………………………………….
……………………………………………………………………………………………..
– Chào bí thư Trịnh, không có làm phiền đến ông chứ?
Khấu Đại Bằng khiêm nhường đối với Trịnh Minh Đường thăm hỏi .
– Đại Bằng , đúng lúc này ông đến có chuyện gì không vậy?
– Bí thư .. tôi đến là có chuyện đề nghị đấy, quyết sách trên huyện đối với thị trấn chúng tôi là không công bằng.
Khấu Đại Bằng với dáng điệu rất là ưu tư.
– Ồ? Làm sao vậy? Quyết sách trong huyện như thế nào là không công bằng?"
– Đúng vậy, thị trấn Lâm Sơn là trạm trung chuyển của con đường kết nối đến quốc lộ 220, ban chỉ huy công trình làm đường đã thành lập trong thời gian dài như vậy mà cán bộ chúng tôi ở thị trấn Lâm Sơn không có một ai biết rõ đến cùng chuyện gì xảy ra, cũng không biết quyết sách trong huyện đến bước nào rồi, dân chúng thị trấn hiện tại cũng bàn luận ầm ỉ, về chuyện này cán bộ cơ sở của chúng tôi rất khó mà giải thích đấy….
Khấu Đại Bằng nói còn chưa dứt lời , bí thư Trịnh Minh Đường đã biết rõ Khấu Đại Bằng có ý gì rồi, về chuyện này đích thật là lãnh đạo trong huyện không có cân nhắc chu toàn..
Trịnh Minh Đường sơ sẩy quên đi là do nguyên nhân ông ta không nhìn thấy nhân vật số một, số hai của ủy ban thị trấn Lâm Sơn lộ ra… ” hảo ý ”, cho nên Trịnh Minh Đường giả vờ quên đi, cho đến hôm nay Khấu Đại Bằng đến, xem ra bề ngoài là Khấu Đại Bằng nói như vậy thì đã chuẩn bị sẵn…” hảo ý ” rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.