Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 286: SAO NGỐC VẬY?
– Thư ký Đinh…thư ký Đinh ..cậu làm cái gì vậy, tắt điện thoại đi, có chuyện gì thì từ từ nói mà.
Chủ tịch Tôn Quốc Cường với cặp mắt cú vọ đầy kinh nghiệm chốn quan trường với cách nhận xét bề ngoài tướng người, giờ mới chú ý xem xét đến thằng trai trẻ này, ông ta thầm nghĩ « thằng này nhất định chính là một tên từng lăn lóc ngoài xã hội , đối với quy củ của quan trường không có chút nào hiểu hết , khuôn mặt thằng này lộ rõ là có cừu phải trả , còn là một dạng người mặt chó , nói trở mặt thì hắn sẽ trở mặt ngay « .
– Phó chủ nhiệm Hồ, phó phòng Trịnh, hai chị tránh mặt một chút , em còn có chút việc tư muốn nói riêng với hai vị lãnh đạo trấn này.
Đinh Nhị Cẩu không chờ chủ tịch Tôn Quốc Cường phản ứng, trực tiếp nói với Hồ, Trịnh hai người .
Hồ Giai Giai cười cười , xem ra nếu nói chuyện nghiêm chỉnh cũng không nhất định có thể tạo được hiệu quả tốt, cho nên bỏ mặc cây ớt Đinh Nhị Cẩu này, để cho hắn tống đống ớt vào mồm hai lão cáo già này cũng được , vì vậy đứng lên cùng Trịnh Giai Đồng bước ra khỏi căn phòng họp , lúc này bí thư Trương Nguyên Phòng không nói một tiếng nào, nhưng sắc mặt đã tức giận tái xanh.
Dến khi hai người đàn bà ra khỏi, sau khi đóng cửa lại , Đinh Nhị Cẩu mới quay đầu , lấy ra gói thuốc lá , tự tay đưa cho Trương Nguyên Phòng cùng Tôn Quốc Cường mỗi người một điếu , hai người lãnh đạo trấn Độc Sơn trong lúc nhất thời không đoán ra thằng này muốn làm gì , cũng chỉ có thể là nhận lấy điếu thuốc, Đinh Nhị Cẩu Bất không để ý đến chuyện này, tự mình mồi thuốc hút , rít sâu vào một hơi , phì phèo phun ra khói thuốc lá, sau đó dùng bàn tay gõ gõ trên mặt bàn , mười phần đều thật giống hệt là thằng lưu manh chính hiệu.
– Bí thư Trương, chủ tịch Tôn, tôi không dối gạt hai vị , vừa rồi chủ nhiệm Hồ nói vẫn chưa trọn vẹn ý , chính chủ tịch huyện Trọng là sợ ý của mình trong lúc thi hành thì thực hiện không đúng , nên mới sai khiến cho tôi tháp tùng đi theo, hai vị lãnh đạo , chủ tịch huyện Trọng xuất thân là từ phòng tài chánh trên tỉnh xuống huyện , không phải là người bản địa như chúng ta, nên không có vây cánh địa phương, đúng ra chủ tịch huyện không có kêu chúng tôi hướng đến các lãnh đạo trấn Độc Sơn quyên tiền , mà chỉ là muốn cho các vị giới thiệu cho gặp mặt các ông chủ mỏ than đá, tự chúng tôi sẽ nói chuyện, để bọn họ quyên tiền cũng được , trực tiếp muốn làm bàn ghế học sinh cũng tốt, đó là chuyện của chúng tôi , chút chuyện nhỏ này mà hai vị lãnh đạo cũng không làm được , tôi thật sự là thất vọng, dù là không nể mặt tôi, thì cũng phải chừa cho chủ tịch huyện có chút mặt mũi chứ?
Đinh Nhị Cẩu há mồm ra liền uy hϊếp , hơn nữa ngôn ngữ cực ký ác độc , như là muốn gϊếŧ người a.
Trương Nguyên Phòng chậm rãi nheo lại cặp mắt ti hí của mình, còn Tôn Quốc Cường thì trên trán có một ít mồ hôi ẩn ẩn tươm ra khi nghe Đinh Nhị Cẩu nói tiếp .
– Tôi có nghe nói ở trấn Độc Sơn có một số mỏ than đá nhỏ , nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe qua lãnh đạo trấn Độc Sơn báo cáo lên ủy ban huyện, muốn nói lãnh đạo trong huyện không biết, như vậy cũng còn có thể chấp nhận được là vì trời thì cao còn hoàng đế lại ở xa, nhưng nói lãnh đạo ủy ban trấn Độc Sơn không biết gì hết, lời nói này có chút không ngửi được mùi thối , với lại cho dù có thể là cán bộ ở trấn Độc không có tham dự vào cổ phần khai thác những mỏ than đá này, nhưng phí bảo kê, chắc chắn là tiền thu không ít, những số tiền này chạy đến nơi nào, tôi nghĩ lãnh đạo trong huyện cũng rất muốn biết , đây chính là nguyên nhân chuyện tôi muốn tố cáo, hai vị là lãnh đạo tối cao của Trấn lãnh đạo, trách nhiệm liên quan chắc cũng không hề là nhỏ đấy.
Đinh Nhị Cẩu đem điếu thuốc dụi ngay trên bàn hội nghị, nhìn thẳng vào mặt chủ tịch Tôn Quốc Cường đang trong lòng run sợ.
Tôn Quốc Cường vừa định há miệng nói chút gì đó, nhưng bị bí thư Trương Nguyên Phòng khoát tay chặn đã ngừng lại , đúng lúc này cần một câu nói thống nhất, không phải là một câu với tư cách cá nhân , mà là với tư cách bí thư đảng ủy trấn lãnh đạo, bụng làm dạ chịu …
– Không biết lần này trên huyện muốn bao nhiêu tiền?
– Ừ, để tôi tính tính toán toán chút.
Đinh Nhị Cẩu đang suy nghĩ sẽ hét giá bao nhiêu , nếu như sau khi mở miệng , người ta đồng ý , nếu nói ít tiền hơn thì sẽ hối hận , chi bằng nói nhiều hơn một chút để người ta còn trả giá .
Thế nhưng sao khi nói xong, hắn lập tức đã hối hận vì vẫn bị hớ .
– Đại khái cần 500 ngàn đồng.
Cái này so với dự toán trước kia 300 ngàn còn dư hơn ra 200 ngàn , Đinh Nhị Cẩu nghĩ tới đã đến cuối năm ai cũng cần tiền nên hơi khó khăn, với số tiền này đại khái là trấn Độc Sơn có thể xuất ra.
– Được, ủy ban thị trấn Độc Sơn đồng ý xuất số tiền này quyên góp, sáng sớm ngày mai sẽ gửi đến tài khoan của ủy ban huyện.
Bí thư Trương Nguyên Phòng cắn răng nói ra .
– Sai rồi , không phải ủy ban huyện cần số tiền này, mà là cho toàn bộ các trường tiểu học trong huyện mua bàn ghế với tu sửa trường học , hai vị cứ trực tiếp gửi tới tài khoản của phòng giáo dục nhé.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng nói , tiền gửi tới tài khoản của ủy ban huyện, sau này có chuyện gì chẳng khác nào là huyện cần đến số tiền kia của trấn Độc Sơn, do đó phải gửi đến tài khoản của phòng giáo dục huyện , ủy ban huyện sẽ không có vấn đề gì .
– Lão Trường thông báo làm thủ tục xuất tiền đi.
Chủ tịch Tôn Quốc Cường quyết định, đối với bí thư Trương Nguyên Phòng, ông ta không có một chút nào phản đối , vậy có thể chứng minh số tiền kia đối với trấn Độc Sơn Trấn mà nói , cũng không phải là quá quan trọng, nhưng lại phản ánh ra một vấn đề , chính là trấn Độc Sơn lâu nay đến cùng thu được bao nhiêu tiền từ bên trong mỏ than đá?
Tốc chiến tốc thắng…
Đúng ra thì giữa trưa trên thị trấn chuẩn bị cơm đãi khách , nhưng sau khi chấm dứt cuộc họp, bí thư Trương Nguyên Phòng có ý không mời ba người ở lại ăn cơm , cả một câu khách sáo cũng đều không có nói ra , đủ thấy ông ta bị tức giận đến chừng nào .
Ba người lên xe trực tiếp trở về huyện , nhiệm vụ hôm nay vượt mức hoàn thành , đang cao hứng nên khi xe vừa đến đỉnh núi, bọn họ dừng tại một nơi hoang vu vắng vẻ, ba người sau khi đi vệ sinh cá nhân, thì cùng ngồi nghỉ ngơi trên một thảm có xanh, khoảng thời gian ngắn đều yên tĩnh trở lại, cứ như vậy ngồi ở đỉnh núi, cười đùa rôm rả.
Nhưng Đinh Nhị Cẩu thì cao hứng không trọn vẹn , hắn nghĩ tới trấn Độc Sơn lại có thể thoáng cái xuất ra 500 ngàn không ngần ngại , như vậy thì chứng mình cán bộ ở trấn Độc Sơn dính dáng vào các mỏ than đá này không ít, bao nhiêu năm nay trấn Độc Sơn Trấn giả vờ câm vờ điếc , không có ai báo cáo bất cứ chuyện gì về tình hình tại các mỏ than đá để kiểm tra cả,
Bí thư Trương Nguyên Phòng thở phì phò trở lại phòng làm việc của mình , đóng mạnh cánh cứa cái ầm , suýt chút nữa đập vào cái mũi của chủ tịch Tôn Quốc Cường đang đi theo sau lưng.
– Bí thư Trương xem ra là ở trên huyện đang đánh hơi được mùi rồi.
Tôn Quốc Cường ngồi vào trên ghế sa lon nói ra .
Trương Nguyên Phòng không nói chuyện , nhưng không có nghĩa là trong lòng của ông ta không hiểu rõ , Tôn Quốc Cường nói không sai , cấp trên thật là nghe thấy được mùi…
Ông cầm điện thoại lên gọi đi.
– Tam thiếu gia , trên mỏ than có xảy ra chút vấn đề.
Trương Nguyên Phòng nhỏ giọng nói .
Trong lúc này Trịnh Tam Gia thì đang giao cấu với một nữ học sinh, hắn rất hào hứng, học sinh nữ nằm ở trên giường , hai bên má bên cạnh còn đọng nước mắt , nhưng sắc mặt ửng hồng , xem ra cô bé cũng đang hưởng thụ, Trịnh Tam Gia một tay đón lấy điện thoại , một tay sờ xoạng lấy bộ ngực mới nhô nổi lên như hai quả cam nhỏ, rất thích ý .
– Đã xảy ra chuyện gì, lâu nay gặp chuyện không may, các người đều tự mình xử lý được mà, chút chuyện nhỏ này còn gọi điện thoại cho tôi làm gì.
Trịnh Tam Gia rõ ràng giọng nói mang vẻ không vui .
– Tam thiếu gia , lần này không phải chuyện như vậy , là người từ trên huyện đến, phải xuất ra hết 500 ngàn.
Trương Nguyên Phòng thở dài nói ra .
-Hừ..ai vậy? Sao mà dám to gan dám đến vuốt râu hùm , bộ bọn hắn muốn muốn tiền thì ông cho ngay à, sao ngốc vậy.
Trịnh Tam Gia giọng nói mang theo hơi lạnh, trong lúc thuộc hạ cũng chưa có kịp phân trần , hắn thoáng cái lại xoa bóp đầṳ ѵú nhỏ như hạt đậu xanh của cô bé ..
Trương Nguyên Phòng kiên nhẫn đem tất cả mọi việc kể lại một lần , đến cuối cùng Trịnh Tam Gia cũng không có nổi nóng qúat tháo , bởi vì chuyện mất tiền này, nhóm của Trương Nguyên Phòng là người chịu thiệt thòi , Trương Nguyên Phòng nói không sai , hiện tại đã không phải là thời đại Sở Hạc Hiên như trước nữa, người mới tới này chủ tịch huyện bối cảnh phía sau thật sự là mạnh mẽ quá đáng.
Câu chuyện vừa rồi khi dàn xếp tông xe Đinh Nhị Cẩu, Trịnh Tam Gia có thể đánh chết không nhận , nhưng Trịnh Minh Đường trong lòng nắm chắc tường tận , cho nên lần nữa khuyên bảo con mình Trịnh Tam Gia , về sau gặp được chuyện tương tự như vậy , thì tìm cách đi vòng qua , tất cả vì mục đích trọng yếu , trong giai đoạn này dứt khoát không thể cùng chủ tịch huyệnTrọng phát sinh xung đột chính diện, chuyện trong quan trường thì dùng cách trên quan trường giải quyết , quyết không cho phép dùng thủ đoạn giang hồ tham dự chuyện trong quan trường , nếu Trịnh Tam Gia không nghe lời dặn dò, thì Trịnh Minh Đường sẽ đem hắn đưa qua nước Mỹ ở , cả đời cũng đừng nghĩ chuyện trở về nhà , vì thế lúc này Trịnh Tam Gia không tiện phát tác tính toán vơi Đinh Nhị Cẩu.
– Ừ..được rồi , chuyện này tôi biết , nhớ dặn cho mọi người biết, làm chuyện gì cũng cẩn thận hơn chút, đừng để cho tôi thêm phiền phức.
Trịnh Tam Gia tức tối cúp điện thoại , hắn xoay người cô bé học sinh thành tư thế quì như con chó nằm lỳ ở trên giường , còn hắn thì từ phía sau lưng hung hãn đâm ƈôи ŧɦịŧ vào , cô bé nữ sinh phát ra một tiếng hét thảm, bởi vì ƈôи ŧɦịŧ hắn đâm vào không phải là cửa miệng huyệŧ mà là cái lổ của hậu môn cô bé.
Nói đến chuyện bộ phân sinh dục thì rất kỳ quái , con người dù nam hay nữ cũng phân ra đủ loại khác biệt , ngay cả ƈôи ŧɦịŧ đàn ông cũng có sự bất đồng rất lớn , Trịnh Tam Gia ƈôи ŧɦịŧ kia rất nhỏ , nhưng lại rất dài , thường thường khi đâm vào có thể tốc hành đâm đến cổ đáy huyệŧ của người phụ nữ, nhưng bên trong hang động huyệŧ thì khiến cho người ta cảm thấy lực ma sát không đến giữa hai người, loại lực ma sát ƈôи ŧɦịŧ nhỏ của hắn chỉ có tại trong lổ hậu môn thì lúc mới thể hiện ra , hơn nữa vừa mạnh lại có lực xuyên thấu tận bên trong trực tràng.
Trịnh Tam Gia đem tất cả oán hận đều trút lên trên hậu môn cô bé này, đột nhiên hắn hình như là nhớ tới điều gì , nắm lấy tóc cô bé , nhìn ngắm kỹ thoáng qua, làn da bóng loáng , trong trắng lộ hồng , bím tóc đuôi ngựa , gương mặt xinh đẹp trong sáng như hoa sen, tuy đọng vệt nước mắt trên khóe , nhưng khiến cho ai nhìn vào làm cho người nhìn thấy càng có cảm giác thương mến , trong lúc thoáng qua , Trịnh Tam Gia nghĩ tới một chủ ý tuyệt cao………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.