Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 269: LÔI KÉO…
Vừa xuống xe , Đinh Nhị Cẩu trực tiếp đi về hướng trước cửa ủy ban thị trấn có Khấu Đại Bằng đang đứng chờ sẵn , còn Hồ Giai Giai thì đi theo ở phía sau lưng hắn .
-Chào chú , Nhị Cẩu mới vừa về.
Khi Khấu Đại Bằng gặp lại Đinh Nhị Cẩu trong lòng ông ta tư vị cũng là buồn vui lẫn lộn, thằng nhóc này vận khí thật sự là quá tốt , có lẽ vận khí tốt của hắn bắt đầu từ khi bắt gặp được sự thông dâʍ của mình với Điền Ngạc Như, nhưng vận khí tốt như vậy lại lặp đi lặp lại nhiều lần đến trên người của thằng chó chết này, ngay cả vợ con của mình đối với cũng hắn tôn sùng, với lại từ khi gặp hắn, con gái của mình Khấu Oánh Oánh thành tích học tập đã nhảy lên đến top 10 trong cả năm học, thật là cũng không nghĩ ra, bây giờ thì cả ngày Triệu Hinh Nhã lão bà của mình cũng cao hứng khi nghe nhắc về hắn .
– Trường Sinh , cháu bây giờ là thư ký của chủ tịch huyện, phải sửa đổi lại một chút lối xưng hô, không thể lại cứ há miệng ra là tự nói mình là Đinh Nhị Cẩu …
Khấu Đại Bằng chỉnh sửa nói ra .
– Khục , thành thói quen rồi không chỉnh lại được chú à , còn đây là chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Hồ Giai Giai.
Đinh Nhị Cẩu giới thiệu nói .
– Thư ký Đinh, giới thiệu hơi quá đấy , tôi chỉ là phó chủ nhiệm thôi.
Hồ Giai Giai cười tủm tỉm bắt tay với Khấu Đại Bằng.
– Hì… còn đây là trưởng phòng giáo dục huyện Trịnh Giai Đồng.
Đinh Nhị Cẩu tiếp tục giới thiệu trưởng phòng Trịnh Giai Đồng cho Khấu Đại Bằng .
– Xin chào bí thư Khấu, tôi cũng vậy, chẳng qua là Trường Sinh cường điệu thôi, đừng nghe lời hắn, tôi cũng chỉ là phó phòng thôi.
Trịnh Giai Đồng cười giải thích nói .
Trong bọn họ chỉ có Đinh Nhị Cẩu cùng Khấu Đại Bằng là người quen biết đã lâu, Khấu Đại Bằng mặc dù là đang ở tại thị trấn Lâm Sơn , nhưng là cũng không phải là kẻ điếc, cho nên chuyện Đinh Nhị Cẩu gặp tai nạn xe cộ thì ông ta cũng nghe qua , nên khi chủ tịch Vương Bách Lệ đem Trịnh Giai Đồng cùng Hồ Giai Giai vào trong phòng họp, ông ta tranh thủ thời gian đem Đinh Nhị Cẩu kéo ra bên ngoài .
– Chuyện gì đã xảy ra sau khi cháu lên trên huyện vậy?
Khấu Đại Bằng kéo Đinh Nhị Cẩu đến phòng làm việc của mình hỏi.
– Trên huyện? Chuyện gì trên huyện?
Đinh Nhị Cẩu giả bộ ngơ ngác nói .
– Đinh Nhị Cẩu , cháu có còn xem chú là người thân không vậy? Còn không nói thật với chú , làm sao cháu lại chọc tới tên hỗn đản Trịnh Tam Gia kia.
Khấu Đại Bằng hiển nhiên rất tức giận đối với Đinh Nhị Cẩu đến bây giờ còn dám giả vờ với mình.
– Chú à… thật ra cũng không có chuyện gì ầm ỉ, chuyện đâu có đáng gì để chú phải bận tâm.
Đinh Nhị Cẩu thu hồi lại thần thái cười đùa hí hửng của mình, chậm rãi nói .
– Bộ cháu không biết sợ hãi hay sao?
Khấu Đại Bằng nói.
– Cũng không hẳn là vậy, tại chú không biết tình hình lúc đó , cháu cũng là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác nữa.
– Cháu nói là khi ấy chủ tịch huyện ra dấu cho cháu đi xuống dưới can thiệp? Cháu phải biết làm một thư ký , tham dự vào những chuyện tranh đấu đằng sau giữa các lãnh đạo rất là nguy hiểm , đối với cháu không có chút nào tốt cả.
Khấu Đại Bằng lo lắng.
– Chú nghĩ xem , nếu lúc đó cháu không đi thì sẽ như thế nào?
– Chuyện này , à…ừ. . .
Khấu Đại Bằng không có lời gì để nói nữa rồi, đúng vậy , làm một thư ký , nếu là ở thời điểm mấu chốt mà không thay mặt lãnh đạo của mình xuất đầu , lãnh đạo cần đến mình làm gì , cho nên hắn hỏi ngược lại như vậy, Khấu Đại Bằng cũng là rất khó trả lời cho thuận được .
– Chú cứ an tâm đi, mạng cháu lớn lắm, không có việc gì đâu , với lại Trịnh Tam Gia cũng không phải là một kẻ ngu ngốc không biết tính toán suy nghĩ, việc này đến đây là chấm dứt , nếu hắn vẫn còn tiếp tục, chủ tịch Trọng sẽ không ngồi yên nhìn hắn muốn làm gì thì làm đâu.
Đinh Nhị Cẩu khẳng định nói .
– Được rồi , tự trong lòng cháu biết rõ là được, cố giữ khoảng cách đừng tham dự vào nhiều quá chuyện giữa các lãnh đạo.
– Chú cũng biết thân ở trong chốn quan trường, không thể không đứng cùng chung hàng…
Đinh Nhị Cẩu cười khổ nói .
– Ha ha, thằng nhóc , cháu đây là đang dạy chú làm quan như thế nào sao?
– Cháu nào dám, nhưng có điều này muốn nói , hiện tại ở huyện Hải Dương, thấy rất rõ ràng , chủ tịch Trọng cũng không phải là người tài thánh, ngày một ngày hai sẽ thúc đẩy mọi việc tốt hơn , nền kinh tế huyện Hải Dương lâu nay một mực trì trệ không tiến, lãnh đạo trên tỉnh gấp gáp , cho nên mới phái người xuống hy vọng mong có sự thay đổi tốt , chú cũng thấy đấy, bí thư Trịnh tuy rằng rất lão luyện trong chốn quan trường, nhưng đã nhiều năm qua vẫn không vực dậy được nền kinh tế ở huyện , còn chủ tịch Trọng thì khác, không chỉ bối cảnh phía sau thâm hậu , đồng thời là một người rất biết cách sống, cháu cảm thấy chú phải suy nghĩ thật kỹ hiện giờ nên phải làm cái gì? Chỗ dựa nào mà mình phải nương theo….
Đinh Nhị Cẩu cẩn thận quan sát ngoài cửa sổ với cửa ra vào rồi nhẹ giọng nói .
Khấu Đại Bằng vẫn im lặng nhìn Đinh Nhị Cẩu không nói gì , chức vụ vị trí giữa hai người khác nhau, chắc chắn là trình độ giác ngộ dĩ nhiên là không giống , Đinh Nhị Cẩu mơi đi lên huyện trong một thời gian quá ngắn, nhưng đã học được cách lôi kéo người đứng về phía chủ tịch Trọng Hải, quả thật là không đơn giản .
– Đây là ý tứ của cháu , hay là ý của ông ta?
Khấu Đại Bằng ngẩm nghĩ một lát sau mới lên tiếng hỏi .
– Chú à.. ăn ngay nói thật , đây là ý của cháu, chỉ là muốn cho chú được một tiền đồ tốt sau này mà thôi, cháu đã bước đi trên con đường quan trường này, tất cả là đều do chú dẫn dắt dạy bảo, cháu vẫn luôn một mực ghi ở trong lòng , vì lúc trước cháu chức vụ quá là nhỏ bé , không giúp chú được gì , hiện tại cháu là đã làm thư ký của chủ tịch huyện , trong khi chủ tịch Trọng là người từ xa nhảy dù tới đây, tại bản địa có thể nói là không có người chung một nhà , nếu bây giờ chú có thể ủng hộ chủ tịch Trọng, trong lúc chủ tịch Trọng chưa đứng vững gót chân mà chú bước vào đứng chung trong hàng ngũ, sẽ có tác dụng tốt hơn rất nhiều, chứ để sau này chủ tịch Trọng đã vững vàng, khi ấy mới tham gia vào sợ không còn hữu dụng nữa.
Đinh Nhị Cẩu vẫn như trước trầm giọng nói .
– Về chuyện này chú sẽ cân nhắc, vào họp trước đã.
Khấu Đại Bằng không trả lời dứt khoát, rồi bước ra.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thái độ của Khấu Đại Bằng thì hơi thất vọng , nhưng hắn đã suy tính rồi chuyển lời , còn lựa chọn đó là quyền của Khấu Đại Bằng, nhất là chuyện có quan hệ đến tiền đồ của bản thân ông ta , đương nhiên phải cực kỳ thận trọng , bởi vì nếu nếu chọn lựa đứng chung hàng ngũ mà không đúng, thì có khả năng đem tiền đồ của mình chôn vùi cũng là lẽ thường tình.
– Ngày hôm nay ở thị trấn chúng ta có lãnh đạo trên huyện đến thị sát , xin mời Hồ chủ nhiệm phát biểu trước vài lời.
Khấu Đại Bằng bước vào phòng họp ngồi vào chỗ của mình , nhìn trái phải vừa cười vừa nói .
– Thưa bí thư Khấu, lãnh đạo cái từ này thì tôi không dám nhận đâu, =, thư ký Đinh đã trực tiếp nhận được nhiệm vụ từ chủ tịch huyện, tôi và trưởng phòng giáo dục Trịnh chỉ đi theo quan sát mà thôi…
Khấu Đại Bằng nhìn nhìn Đinh Nhị Cẩu nói:
– Vậy thì đồng chí Trường Sinh , cứ nói trước vài câu đi, tôi cũng không biết các người xuống thị trấn với mục đích gì , cho nên chẳng có chuẩn bị trước gì cả , đồng chí vốn xuất thân từ thị trấn Lâm Sơn, đối với cục diện thị trấn Lâm Sơn cũng coi như hiểu được nhiều.
– Nếu các lãnh đạo nói như vậy , cháu chỉ là lính lác múa rìu qua mắt thợ…xin phát biểu trước.
Đinh Nhị Cẩu ngập ngừng cười cười nói .
– Đồng chí Trường Sinh, bây giờ đồng chí không phải là một chủ nhiệm khu vực thôn nhỏ nhoi ở thị trấn Lâm Sơn nữa , mà là thư ký của chủ tịch huyện, cho nên cũng xem như là đại diện thay mặt cho lãnh đạo , cứ tự nhiên phát biểu.
Chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ cũng tham gia náo nhiệt vui vẻ nói ra , Đinh Nhị Cẩu có cảm giác buồn cười , náo loạn cả buổi cũng bởi vì chính mình là thư ký của chủ tịch Huyện, tất cả mọi người đối với mình rất là cất nhắc , nếu như mình hiện giờ không phải là làm thư ký trên huyện, chỉ sợ ở tại chỗ này mọi người ai cũng sẽ không coi mình ra cái gì , điều này cũng là đương nhiên, chẳng qua là vị trí như thế nào mà thôi .
– Các vị lãnh đạo . . .
Đinh Nhị Cẩu mở miệng nói .
– Bộ đồng chí muốn làm báo cáo à?
Chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ nói.
– Ưʍ..à… bởi vì tại đây các vị đều là lãnh đạo, cháu chỉ là hướng đến các vị lãnh đạo báo cáo công tác …
Đinh Nhị Cẩu ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất là đáng thương nói ra . ……….
…………………………………………………………………………………………
Trong giờ nghỉ giải lao, chủ tịch thị trấn Vương Bạch Lệ xoay người đi lên phòng W.C ở trên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng họp hút thuốc với mọi người, Đinh Nhị Cẩu thấy điện thoại trong túi quần chấn động reo rung lên , lấy ra xem thì nhận được tin nhắn của Vương Bạch Lệ, hắn trước mắt mọi người đột nhiên giả bộ cau mày che bụng , nói:
– Ui.. bụng tôi có chút khó chịu , đi toa-lét một chút… .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.