Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 242: ỐNG CHÍCH CỦA TÀO LÃO ĐẢN.
Hồng Tiểu Vũ nói rất đúng tình hình thực tế ở cái trường này , cô cũng đã dạy tại đây thời gian dài như vậy, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, Trọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu cũng không biết phải nói cái gì thêm nữa .
– Xem ra huyện của chúng ta thiếu giáo viên rất trầm trọng đấy.
Trọng Hải thở dài một hơi nói ra .
– Chủ tịch, thật ra huyện Hải Dương hoàn toàn không có thiếu giáo viên, có thiếu thì chỉ là ở các trường học dưới thôn , cũng như trước đây trường học này nghe nói có đến năm giáo viên, người ta đồn đãi rằng tất cả những giáo viên này đều dựa trên mối quan hệ tìm cách để được điều đi nơi khác rồi, cho nên khi tôi tới đây, chỉ có ông giáo già Lương một mình ở đây.
Hồng Tiểu Vũ cho biết thêm.
– Điều đi? Điều đi nơi nào?"
– Cụ thể điều đi nơi nào thì tôi không biết, đương nhiên là về thị trấn dạy hoặc hoặc là qua thị trấn khác, ở trên huyện mỗi giáo viên chỉ phụ trách một lớp vì vậy nhẹ nhõm hơn nhiều so với trường học ở dưới thôn, một lớp trên huyện cũng chỉ hơn hai mươi người, bởi vì trên huyện giáo viên rất nhiều, trong khi thì tại đây thiếu giáo viên, dụng cụ dạy học cùng bàn ghế thì không có, chỉ an ủi là có bốn bức tường làm nhà thôi.
Trọng Hải nhìn Đinh Nhị Cẩu lắc đầu, Đinh Nhị Cẩu cũng thật đúng là lần đầu tiên nghe được chuyện dùng mối quan hệ chạy chọt để tránh dạy ở vùng nông thôn , vì vậy hắn cũng lắc đầu giống như lãnh đạo của hắn, trách không được ở nông thôn vô cùng thiếu thốn giáo viên.
– Cô giáo Hồng , cám ơn cô đã cho tôi biết sự thật , cũng cảm tạ cô mấy năm qua vì sự nghiệp giáo dục của huyện Hải Dương mà cô đã cống hiến hết sức mình, tôi thật sự hi vọng cô có thể ở lại chỗ này , những học sinh này cần người giáo viên có tư chất tốt như cô, dưới sự giáo dục của cô, học sinh ở đây mới có thể có cái tương lai tốt đẹp , mới có thể vướt ra khỏi cái núi lớn ở thôn , cho nên tôi có yêu cầu hơi quá đáng , hi vọng cô có thể lưu lại làm hiệu trưởng trường học này, còn phần của tôi sau khi trở về, ngay lập tức sẽ tìm hiểu rõ tình huống giáo dục toàn huyện, và tôi hứa bàn ghế mới ngay lập tức sẽ được phân phối tới trường , quyết không thể lại để cho học sinh năm sau lại tự mình mang bàn ghế đến đây học nữa , cô giáo Hồng xin cô suy tính lại yêu cầu của tôi nhé.
Trọng Hải hôm nay cảm xúc rất sâu đậm , cho nên hững lời nói này rất có sức cuốn hút thuyết phục.
– Chủ tịch huyện , tôi thay mặt những học sinh này xin cám ơn ông, lời..ông đề nghị tôi sẽ suy nghĩ lại, thật sự , cám ơn.
Hồng Tiểu Vũ biết rõ chỉ cần chủ tịch huyện đáp ứng , mới có thể giải quyết những vấn đề này , nếu có thể ưu tiên giải quyết chuyện bàn ghế , trong lòng cũng đã nhẹ nhỏm phần nào rồi.
Thôn Trịnh Gia mặc dù lớn , nhưng nghèo xác xơ , đa phần dân chúng xây nhà trên núi , dựa theo địa thế xây lên trên cao.
– Nếu đã tới thôn này rồi, chúng ta loanh hoanh thêm một chút đi.
Trọng Hải nhìn sắc trời rồi nói.
Hai người một đường thẳng hướng trong thôn đi đến , lúc này đang vào mùa nông nhàn, trên đường thôn nhỏ đứng vài tốp ba, tốp năm tán chuyện gẫu , những người này là ở bên ngoài làm công trở về sớm đấy, chỉ còn hơn mười ngày nữa thì đã là đến mùa xuân, cho đến lúc đó trong thôn sẽ càng thêm náo nhiệt hơn nữa.
– Chú ạ , cho hỏi thăm trạm xá ở nơi nào vậy?
Trọng Hải bước đến hỏi một người dân
– Trạm xá? Tại thôn này làm gì mà có trạm xá, không có.
Một người lớn tuổi phì phà khói thuốc lá trả lời.
– Vậy ở đây có phòng khám nào không, chúng tôi cần chút thuốc cảm mạo
. Đinh Nhị Cẩu hỏi tiếp nối.
– Ừ có…phòng khám của thầy lang Tào Lão Đản, từ nơi này đi lên phía trước tầm 500m , có căn nhà mái ngói, không có bảng hiệu , mấy người cứ đến hỏi thăm là được.
Tào Lão Đản ở trong thôn là người chữa bệnh duy nhất, ông ta trình độ chẳng có bao nhiêu, biết khám bệnh toàn bộ là do học được từ cha của mình là một thầy thuốc Trung y , về sau ông ta đi lên thị trấn học bổ túc một thời gian rất ngắn về Tây y, dù không có giấy phép hành nghề y, nhưng ở chung quanh thôn có rất nhiều người đều đến đây khám bệnh, suốt một thời gian dài, không ai bảo đảm là ông ta chữa bệnh không có chết người, nhưng tại vì không có cách nào khác , phòng khám của ông ta tại đây thì gần , với lại dược liệu thì có sẵn, không cần đến thuốc tây .
Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, trên núi sương mù đậm đặc, cho nên người bị cảm không ít , khi Đinh Nhị Cẩu cùng Trọng Hải đến phòng khám bệnh Tào Lão Đản, trong phòng đã đầy ấp người, Đinh Nhị Cẩu vừa định tiến lên chào hỏi Tào Lão Đản thì bị người từ phía sau nắm kéo lại:
– Chàng trai, anh ở nơi nào đến vậy , không hiểu quy củ à, đến đằng sau xếp hàng đi , không thể chen ngang.
– Không phải, tôi chỉ định. . .
Đinh Nhị Cẩu muốn giải thích, nhưng người này căn bản không cho hắn cơ hội thanh minh .
– Đừng nói nhiều xuống dưới xếp hàng đi.
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ , đành quay trở lại, trong lúc đó , mặc áo blouse dài trắng Tào Lão Đản cũng không có quay đầu nhìn hắn một cái …
Cũng nhờ vậy mà Trọng Hải cùng Đinh Nhị Cẩu có thời gian quan sát rỏ ràng cách chữa bệnh của Tào Lão Đản tại đây, mãi đến lượt của bọn họ thì chỉ còn một vài người, điều kiện phòng khám thật sự là quá đơn sơ , không có thiết bị để truyền nước , có một gian phòng ốc, hầu như chữa tất cả các bệnh là đều dùng thuốc uống cùng với chích thuốc, dưới nhiều ánh mắt người nhìn như vậy, dưới tình huống đàn ông thì còn dễ, chứ phụ nữ cũng đành phải chịu cởi bỏ dây thắt lưng, đem cái bờ mông lộ ra làn da trắng để chích thuốc, càng làm cho Đinh Nhị Cẩu không thể tưởng tượng nổi là nơi này, phụ nữ cũng thật là cường hãn , không e lệ ngại ngùng , Tào Lão Đản kéo quần của bọn họ xuống chích cũng mặc kệ, muốn kéo thấp cỡ nào cũng được mà không hề phản đối.
Lúc này có một thiếu phụ rất xinh đẹp mặc một cái quần thun, chỉ cần hướng về phía dưới kéo là có thể cởi ra, bất quá lần này Tào Lão Đản cỡi quần người thiếu phụ xuống chích thuốc lại kéo khá sâu về phía bên dưới, Đinh Nhị Cẩu thấy rỏ ông ta ở giữa cổ họng chật vật nuốt xuống một miếng nước bọt .
Khuôn mặt Tào Lão Đản nhìn vẻ ngoài mặt rất trấn định, trong khi Đinh Nhị Cẩu chứng kiến trên cái mông người thiếu phụ kia mang theo cái qυầи ɭóŧ màu trắng có điểm lấm tấm chấm hoa, quấn lấy bộ phận sinh dục phì nhiêu làm hắn tim đập nhanh hơn, thậm chí khi người thiếu phụ hơi nghiêng người, hắn nhanh mắt còn miễn cưỡng thấy được một chùm lông đen ở bụng dưới, chỉ có điều là không có thấy được bộ phận sinh dục mà thôi.
Đang lúc Đinh Nhị Cẩu muốn cho Trọng Hải nghe chút gì đó, thì một màn kinh người xuất hiện, Tào Lão Đản sau khi chích xong cho người thiếu phụ, chỉ là đem ống chích lau sơ qua rượu cồn ở bên trong, kế tiếp cũng như trước dùng cái ống chích vừa tiêm cho người thiếu phụ lại tiêm vào người khác.
Đinh Nhị Cẩu lúc này mới chú ý tới , Tào Lão Đản đang dùng loại ống chích thủy tinh sử dụng chích nhiều lần * , chứ không hề loại ống chích nhựa dùng 1 lần rổi vứt đi, việc làm này trong thời buổi hiện tại quả thực là không thể chấp nhận được , đã là niên đại gì rồi mà vẫn còn có người ở sử dụng loại ống chích thủy tinh lặp lại này chứ…
*( Khi còn bé Meode đi khám bệnh thì bác sĩ vẫn còn sử dụng loại ống chích chất liệu bằng thủy tinh sử dụng nhiều lần như thế này đấy, chứ không như bây giờ….)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.