Chương trước
Chương sau
Thành Công rất thích tính tình của Đinh Nhị Cẩu, loại hảo cảm đến từ lúc nào, chỉ sợ chính Thành Công cũng không biết, cho nên khi nghe Kha Tử Hoa nói Đinh Nhị Cẩu có chuyện cần nhờ vả, Thành Công liền quyết định nếu có thể giúp được việc hay là không đi nữa, cũng phải biểu hiện thái độ nhiệt tình, nếu cuối cùng việc Đinh Nhị Cẩu nhờ không làm được ít nhất thì Đinh Nhị Cẩu cũng không có điều gì mà phải trách móc với sự nhiệt tâm của Thành Công.
– Ngồi tự nhiên, muốn uống gì tự lấy nhé!
Ba người tới hội sở Anh Hoa, bước vào một cái phòng rộng lớn, căn phòng này bình thường không có mở cửa dành cho người ngoài, chỉ có Thành Công mỗi khi chiêu đãi bạn bè thì mới sử dụng.
– Ừ… Nhị Cẩu , nơi này rượu vang đỏ ngon lắm, làm một ly đi!
Kha Tử Hoa nói.
– Thôi mang đến một ly cà phê đi, thứ rượu Tây kia tôi uống không quen, chỉ có anh là học đòi, anh mà hiểu được rượu vang đỏ ngon đến như thế nào sao, gặp người ta uống , anh cũng bắt chước uống, chẳng khác nào chà đạp loại đồ uống này.
Thành Công cười cười không nói chuyện, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Đinh Nhị Cẩu cùng Kha Tử Hoa thấy vậy đều tự giác nói nhỏ tiếng lại , cú điện thoại này là gọi cho trưởng công an huyện Hải Dương Trần Quân Vĩ đấy, Thành Công biết làm người ngay ở chỗ này, tôi đã hết sức giúp cho cậu, bằng chứng rỏ ràng là có nghe thấy đấy!
– Trưởng công an Trần đó phải không? Tôi là Thành Công … ha ha …đã nhận ra?”
Thành Công cười ha hả nói .
– Ui trời, là Thành Công đấy à! Gọi điện thoại cho tôi lúc này , đang ở tại huyện Hải Dương sao?
Trần Quân Vĩ nhận được Thành Công điện thoại thì giật mình ngạc nhiên , bởi vì hai người ngoại trừ tại bữa tiệc do người người khác tổ chức ăn cơm mấy lần bên ngoài thì tình cờ ngồi nhậu chung, cũng không có tiếp xúc những chuyện gì khác đặc biệt, nhưng không thể phủ nhận một điều, hiện tại bây giờ ở thành phố Bạch Sơn, Thành Công là đối tượng có rất nhiều quan viên muốn kết giao làm quen.
– À..có chút chuyện, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ tìm cách, không muốn làm phiền đến ông, hiện tại tôi biết đây cũng là một điều khó khăn, nhưng là vì người bạn này rất mong muốn có cơ hội thăng tiến, cho nên kính xin ông Trần có thể giúp cho người bạn của tôi, một người trẻ tuổi có được một cái cơ hội.
– Ha ha, Thành Công cứ nói đùa , không biết người anh em nào có thể nói động đến, khiến cho Thành Công phải xuất đầu vậy?
Trần Quân Vĩ có chút giật mình, bây giờ đang ở dưới tay mình vị trí cần điều chỉnh bất quá chỉ có hai người có khả năng là chính trị viên Trần và đội phó hình sự lên làm đồn trưởng ở thị trấn Lâm Sơn, chẳng lẽ còn có người khác còn có thể thông qua nhờ vả đến Thành Công.
– Đó là Trương Cường, bây giờ đang ở đồn công an thị trấn Sơn Lâm, xuất thân từ trường chính quy , tuyệt đối hắn ta sẽ không làm cho ông Trần mất mặt , hy vọng ông sẽ không cản đường hắn ta.
Thành Công tươi cười nhưng hai hàng lông mày thì nhíu lại, nói chắc như chém đinh chặt sắt, trong lời nói đã không có chỗ để cho ông Trần trưởng công an huyện thương lượng, đây cũng là chỗ bá đạo của Thành Công, dù sao tôi cũng đã nói nhờ giúp rồi , đừng cho là chờ xử lý được hay không , ông cứ xem theo đó mà làm thôi.
– Được, Thành Công tôi đã nhớ kỹ rồi, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm một chút , qua ngày hôm nay sẽ trả lời một câu thuyết phục cho cậu, được chưa?
Trần Quân Vĩ kinh hãi hãi trả lời lắp bắp, về thằng cảnh sát Trương Cường này thì ông biết rõ , chính năm xưa, đích thân ông còn lên trường cảnh sát tuyển được hắn ta mang về đồn công an thị trấn Lâm Sơn đấy, thằng này có mối quan hệ mà ẩn dấu quá kỹ, không ngờ là người quen của Thành Công .
– Vâng cám ơn ông Trần, khi nào đến thành phố Bạch Sơn thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi , tôi mời ông ăn cơm nhé.
Thành Công tắt điện thoại di động rồi thuận tay ném trên ghế sa lon, sau đó nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra:
– Nhị Cẩu , cậu cũng thấy đấy , tôi và trưởng công an huyện Trần thật sự là không có quen biết, nhưng chuyện bạn của cậu, tôi không thể không xử lý, nói thật , cậu đưa cho tôi một vấn đề khó khăn, nếu tại thành phố Bạch Sơn , tôi còn có thể chen mồm vào được , nhưng ở phía dưới khu huyện , tôi không phải là rất quen thuộc.
– Anh Thành Công tôi hiểu mà , thật ra chuyện này tôi cũng là cầu may mà thôi, Trương Cường cũng biết mình khó có khả năng lên chức đồn trưởng.
– Được rồi, việc chính sự xong xuôi, bây giờ xuống dưới kia uống rượu tán gái, quan trường có những sự tình không phải là nói một câu, hai câu thì mọi việc rõ ràng ngay đâu, người sống một đời , vẫn còn phải biết cách sống, nằm trên phụ nữ mà hưởng thụ .
Kha Tử Hoa cao giọng hô .
– Ha ha , thằng này , cả ngày cứ như vậy, không có nghiêm chỉnh gì cả, ở bên ngoài nó là cảnh sát , đến nơi hội sở của tôi thì chỉ biết đi kiếm gái, hắn đem chỗ này của tôi biến thành cái động chứa gà rồi.
Thành Công cười mắng Kha Tử Hoa.
– Nơi này không thể nào như vậy , anh Thành Công, bộ ở đấy có chứa chấp gái thật à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Làm gì mà có chứ , đừng có nghe Kha Tử Hoa nói mò bậy bạ , nơi này tôi có qui định rõ ràng: một không có chứa chấp gái gú , hai là không cho mướn phòng , dù sao cha mẹ của tôi vẫn còn đương chức, tôi không thể cho bôi đen mặt mũi bọn họ, càng không thể để cho những người có dụng tâm ý đồ xấu đưa tôi ra làm bia ngắm để hạ bệ làm mất uy tín của cha mẹ tôi.
– Anh Thành Công, những lời anh nói rất đún , anh Kha Tử Hoa , anh cứ mò mẫm gào thét gì đâu không à.
Đinh Nhị Cẩu nói
– Ra đây, tôi cho cậu xem qua một chút, dưới đây không phải là gái làm tiền, chỉ cần là cậu có bản lãnh thì có thể kiếm được một cô, ăn thua là tài năng của cậu thôi.
Kha Tử Hoa đi đến một góc phòng, trên mặt bàn, bật máy tính lên, thì ra đây là một cái máy theo dõi màn hình camera đặt ở dưới quán rượu , trên những cái bàn ngồi rất nhiều phụ nữ, những phụ nữ này ăn mặc đẹp đẽ nhiều vẻ khắc hẳn loại gái làm tiền trang điểm lòe loẹt , các loại trang phục đều có, cao thấp mập ốm mỗi người, mỗi vẻ không giống nhau.
– Những…người này không phải là gái…làm tiền à?
Đinh Nhị Cẩu hỏi lại.
– Con bà nó, bộ cậu không nghe thấy Thành Công nói à, ở đây không có gái làm tiền , những người phụ nữ này đến đây là tiêu tiền, đương nhiên, cũng không thiếu một số người tới nơi này câu cá, nhưng cậu cứ yên tâm , bọn họ đều là khách quen của nơi này , sẽ không có vấn đề , ít nhất là ra ngoài cũng sẽ không gài bẫy cậu.
Kha Tử Hoa nói .
– Ý của anh là tại đây đều là phụ nữ đàng hoàng hả?
– Đúng vậy , đến nơi này đều là những phụ nữ, đàn bà bình thường nhưng nội tâm thì trống không tịch mịch, còn đàn ông tới đây thì với mục đích săn “ bò lạc “ chính là những người phụ nữ đàng hoàng này đấy, tên gọi chung bọn họ là “ bò lạc “ , cậu đừng nói là không biết “ bò lạc “ là gì đấy nhé.
– Bò lạc và gái làm tiền khác nhau ở chỗ nào?
– Má ơi, thằng này thật sự là không biết gì cả, khác nhau rất lớn, gái làm tiền còn gọi là “ gà móng đỏ “ khi chơi thì phải trả tiền, còn “ bò lạc “ thì không cần trả thù lao khi chơi bời, nếu chuyện kia tài giỏi làm thỏa mãn được bọn họ , nói không chừng còn có thể kiếm tiền được nữa, cái sướng nhất là không cần chịu trách nhiệm gì cả , mấu chốt là so với” gà móng đỏ “ sạch sẽ hơn nhiều, thế nào, chọn một cô , thử thời vận xem sao.
Khi Kha Tử Hoa giải thích cho Đinh Nhị Cẩu hiểu, Thành Công ở một bên ôm bụng cười không dứt, hắn chẳng muốn tham dự vào chuyện của Đinh Nhị Cẩu cùng với Kha Tử Hoa bàn luận .
– Ừ..hiểu rồi, nhưng không có hứng thú lắm.
– Không có hứng thú? Là cậu không cương cứng lên nỗi, hay là đối với chính mình không có tự tin? Yên tâm , dù cho không có bắt được con “ bò lạc “ nào thì cũng không có sao , không có mất mặt đâu , ai mà không có lần đầu tiên thử nghiệm thất bại.
Kha Tử Hoa chế nhạo nói .
– Nếu nói suông như vậy thì không có ý nghĩa gì, giờ tôi với anh đánh cược cái gì đó, , đêm nay nếu tôi có thể cua được một con “ bò lạc “ , thì anh thua cho tôi cái gì?
Đinh Nhị Cẩu nói ra .
– Được .. để cho Thành Công làm trọng tài đi…………………….
………………………………………………………………………….
Sau đợt trị bệnh trước đó ba ngày, hôm nayPhùng Thanh Mai nhìn thấy theo như lịch hẹn,Vương Gia Sơn lại đến chữa trị cho cô, rõ ràng cho thấy cô có chút cao hứng, ngày hôm đó Vương Gia Sơn chuẩn đoán đúng bệnh, trong quá trình chữa bệnh lại làm cho cô có cảm giác thoải mái, khiến cho Phùng Thanh Mai khó có thể quên.
Tuy rằng hiện nay buổi tối vẫn còn ngủ không ngon giấc, cảm giác được vết thương đã tạm lành, nhưng khí huyết trong người vẫn lưu thông chưa đều nên cả người vẫn luôn mỏi mệt, vì thế cô kỳ vọng Vương Gia Sơn lần này sẽ chữa bệnh dứt điểm cho mình.
– Cô Phùng hôm nay cô thấy đã tốt hơn chưa?
Vương Gia Sơn đơn giản chỉ muốn chính mình tận lực khả năng chữa bệnh chiếu cố tốt cho cô.
– Vâng, đã khỏe hơn trước nhiều, nhưng toàn thân thể vẫn còn nhức mỏi có điểm không thoải mái, bác có thể giúp cháu điều trị khỏi hẳn không?
Phùng Thanh Mai khi nhìn thấy Vương Gia Sơn đã cảm thấy an tâm, ngày hôm đó kỹ thuật chữa bệnh của Vương Gia Sơn gây cho cô ấn tượng thật sâu, và hoàn toàn an tâm tin tưởng vào ông lão.
– Không thành vấn đề, những bệnh như thế này này vốn chính là nghiệp vụ trong tầm tay, tôi trước sẽ xem lại vết thương và xác định lại kinh mạch của cô bị tổn thương đến độ nào, có cần phải giải quyết bằng phương pháp xoa bóp hay không, nếu xia bóp không giải quyết được, chúng ta có thể tiến hành châm cứu, cam đoan sẽ trị hết bệnh cho cô.
Vương Gia Sơn nói đến.
– Vâng, vậy bác cần cháu phải làm cái gì,cứ nói cho cháu biết, cháu sẽ phối hợp cùng với bác, Phùng Thanh Trúc nó đã mang con về bên nhà, có việc gì bác cứ bảo cháu.
– Cô Phùng, trước vào phòng nằm xuống, để tôi kiểm tra lại vết thương xem sao.
Bỗng nhiên Phùng Thanh Mai có vẻ ngập ngừng, lúng túng nói:
– Cháu…vì nghe theo lời bác dặn không được đụng vào nước, nên mấy ngày nay…không có rửa ráy nơi..đó, nên không được..sạch sẽ lắm..!!!
Phùng Thanh Mai nói cho Vương Gia Sơn nghe câu này, làm cho Vương Gia Sơn tâm trí miên man bất định, như thế nào chính mình lại gặp được một người đàn bà chât phác như vậy, được rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ cũng không e ngại mà giúp đỡ cho cô vậy.
– Ồ..không sao đâu,tôi là thầy thuốc nên quen rồi, cô cứ nằm xuống đi.
Vương Gia Sơn bàn tay luồn vào trong quần của Phùng Thanh Mai đè lên, vết thương vẫn còn rêm rêm đau nên thân mình hơi giãy dụa, làm cho cái áo đang mặc hơi xốc xếch lệch cái cổ áo qua một bên…
Vương Gia Sơn đang dùng tay dò xét lại vết thương, mặc dù có cơ hội sẽ đụng phải phải cái khe giữa âm hộ, nhưng lần này Vương Gia Sơn không có chạm vào, bởi vì ông cũng nhìn ra được, Phùng Thanh Mai thuộc dạng đàn bà chân chất, nhưng trong nội tâm có vẻ là một người đàn bà có truyền thống.
Đàn bà như vậy tại đây cũng chiếm đa số, cho dù sinh lý có nhu cầu, cũng sẽ đè nén nhẫn nại, dù đàn ông của mình trường kỳ không có dính vào dày vò mình, đàn ông ở bên ngoài vì gia đình dốc sức đi làm xa nhà thì còn dễ thông cảm, vẫn có loại đàn ông tại bên ngoài ăn chơi đàng điếm, người đàn bà ở trong nhà vẫn là thủ vững chính mình, sẽ không vì nhu cầu sinh lý của mình, giãy đứt sợi dây đạo đức trói buộc…………………………..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.