CHƯƠNG 137: ĐÙN ĐẨY LẪN NHAU TRÁCH NHIỆM.
Khi hai người đi săn thú bị lạc đường đến ủy ban thôn, thì chuyện phát sinh sớm đã hạ màn chấm dứt, Đàm Khánh Hổ đã bắt ba cụ ông, chạy xe đi mất rồi.
– Xem ra chúng ta đã không kịp xem náo nhiệt …
Người lớn tuổi nói.
– Vâng, nhưng cháu cũng đã nói trước rồi, việc này không ai dám ra mặt đâu!
Người trẻ tuổi hơn đáp lời.
Trong lúc này Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy hai cụ bà đang ngồi tại chỗ với vẻ mặt còn kinh hoảng, hắn bước đến, nâng đứng dậy một cụ bà đang ngồi ở bậc thềm của ủy ban thôn, dìu qua tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
– Bà ơi! Không sao đâu, để cháu nói với dân thôn nhờ bọn họ đưa bà về nhà!
– Không có việc gì, tự bà có thể đi được rồi!
Bà cụ khi nói, trong miệng chỉ còn là nướu, chỉ còn sót lại có một cái răng mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu, quay trở lại nói với Lưu Hương Lê :
– Chị cho người đi hỏi thăm người nhàcủa ba cụ ông, xem ai có tiền sử bệnh hoạn như cái gì là cao huyết áp, bệnh tiểu đường, bệnh ở động mạch vành v.v.. hỏi cho rõ ràng, em ở đầy chờ tin tức, xong rồi em sẽ lên thị trấn tìm cách, rủi các cụ ông xảy ra chuyện gì, chúng ta không nhận nổi trách nhiệm này đâu, bọn này đúng là thi hành luật pháp một cách dã man !
Lời nói sau cùng,Đinh Nhị Cẩu giọng nói rất khẽ, ngay cả cách đó không xa, hai người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-nhi-cau-liep-diem-nhan-sinh/497617/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.