Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 128: GIAO THÊM TRỌNG TRÁCH.
Cuối cùng thìKhấu Đại Bằng và Đinh Nhị Cẩu cũng được theo thư ký Tương Minh Kiệt vào phòng làm việc của bí thư Huyện ủy Hải Dương Trịnh Minh Đường, nói như thế nào đây, Đinh Nhị Cẩu chờ đợi quá mỏi mệt nên khi được bước chân vào văn phòng, khiến choĐinh Nhị Cẩu có cảm giác mừng nhưđược vào nhà nghỉ của khu du lịch sinh thái đanh thịnh hành bây giờ, là phải lòng vòng trãi qua một khu rừng rậm toát mồ hôi rồi mới tới vậy!
– Thưa lãnh đạo, làm phiền đến ông, đây là Đinh Trường Sinh, người mà lãnh đạo muốn gặp!
Khấu Đại Bằng khom lưng nói, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng đối vớiĐinh Nhị Cẩu,chỉ sợ thằng này ngứa miệng phun ra lung tung thì thật làhỏng bét.
– Xin chào lãnh đạo, cháu gọi Đinh Trường Sinh, chuyện bán lê vừa rồi lại gây cho lãnh đạo thêm phiền phức không đáng có!
Đinh Nhị Cẩu tư thế khác với Khấu Đại Bằng, hắn đứng thẳng người, chỉ hơi cúi đầu chào, rồi ngẩng mặt lên nói chuyện với bí thư, tuy rằng bí thư Huyện ủy không quản lý trực tiếp chức vụ chủ nhiệm các thôn, nhưng chỉ cần bí thư Huyện ủy khó chịu hắt hơi một cái, Đinh Nhị Cẩu lập tức sẽ về vườn đuổi gà ngay, nhưng hiện bây giờ Đinh Nhị Cẩu cũng muốn thể hiện bản thân mình, hắn suy nghĩ mình là một người trẻ tuổi, sẽ có dáng điệukhác biệt của người tuổi trẻ, lâu nay bí thư Huyện ủy cả ngày đều nhìn thấy toàn là những người cúi đầu khom lưng, còn mình thì sẽ làm bộ như không hiểu qui tắc trong quan trường, nói không chừng, may ra còn có thể chiếm được chút ít hảo cảm của bí thư, đây cũng là một cách, do hắn tối hôm qua nghĩ tới, ai nói Đinh Nhị Cẩu suốt ngày chỉ suy nghỉ đến đàn bà, vậy là từbây giờ mọi người không cần lo lắng đến Đinh Nhị Cẩu đầu óc suốt ngày chỉ nghỉ đến chuyện dâʍ ɖu͙ƈ nhé.
– Phiền phức ư? Haha làm sao mà phiền phức chứ, sau này nếu xảy ra chuyện tương tự như vậy, cháu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho chú, tình huống vừa rồi chú cũng hiểu, không có trách nhiệm của cháu, sai xót là do phòng nông nghiệp huyện, bọn họ không làm việc sâu sát dưới các thôn cho đàng hoàng, cháu cũng vì giải quyết lê cho thôn Lê Viên mà bất đắc dĩ làm như vậy, nhưng nhớ sau này có gì thì phải báo cáo cho lãnh đạo biết nhé!
– Thưa lãnh đạo, cháu nhớ kỹ rồi, về sau có chuyện như vậy, tuyệt đối không dám tự tiện làm, sẽ báo cáo qua chủ tịchKhấu với bí thư, kiên quyết dựa theo chỉ thị lãnh đạo mà làm!
– Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy, ngồi đi!
Trịnh Minh Đường dẫn bọn họ qua phòng tiếp khách, ngồi trước trên ghế sa lon, lúc này Đinh Nhị Cẩ ,Khấu Đại Bằng cùng nhau ngồi phía đối diện,tư thế ngồi giống như là hai người lính trong quân đội,lưng thẳng tắp ngồi nghiêm.
– Đinh Trường Sinh, chú nghe nói cháu đã từng làm cảnh sát, có thành tích tay không bắt têntội phạm có súng đang uy hϊếp dân chúng, tại sao lại không tiếp tục làm cảnh sát vậy?
Trước khi gặp Đinh Nhị Cẩu, Trịnh Minh Đường đã cho điều tra tìm hiểu về Đinh Nhị Cẩu trước rồi, nhưng ông ta muốn xemĐinh Nhị Cẩu trả lời như thế nào đây.
– Chuyện này lại nói ra khá dài dòng phức tạp, xét đến cùng nguyên nhân chủ yếu làdo cháu suy nghĩ, mọi nguyên nhân khác đều là thứ yếu, bởi vì cháu thấy tình hìnhan ninh huyện Hải Dương cũng đãkhá tốt, nếu cháu còn ở trongđội ngũ cảnh sát,thì không thể tốt bằng cháu chuyển qua làm nhân viên chánh phủ, trở về quê quán của cháu phục vụ trực tiếp cho dân chúng, nếu trật tự trị an ở huyện chúng ta đang ổn, chi bằng cháu đi ra bên ngoài làm chút chuyện gì đó thì hay hơn, như bây giờ đang cháu đang ở thôn Lê Viên sửa đường đấy!
– Ha ha, Trường Sinh, đầu óc của cháu suy nghĩ thật tốt, nói chuyện cũng khéo lắm! À, nghe chuyện sửa đường, chú cũng nghe nói,cháu làm cam kết với cả lãnh đạo thị trấn phải không?
– Dạ,đừng nói là đã làm cam kết, cho dù chỉ là một lời hứa miệng, cháu vẫn cho rằng con đường kia rất là quan trọng, là rất đáng phải được sửa đấy!
– Quan trọng? Nói nghe qua một chút thử xem!
Đinh Nhị Cẩu đưa tay đưa với về phía sau cái mông, thản nhiên lấy ra một tờ giấy lớn như tấm bản đồ, trải ra trên cái bàn trà, cảnh tượng này khiến Khấu Đại Bằng giật mình hoảng sợ, thằng này định làm gì, còn mang theocả sơ đồ, đây là ý gì đây?
– Thưa bí thư, chủ tịch Khấu, các lãnh đạo xem đây, con đường này là chúng ta bây giờ dự định sẽ sửa mới, từ trong ngọn núi đi ra bên ngoài, trực tiếp giao nhau với hướng quốc lộ 220, cháu đã nghiên cứu quá, không phải là rất khó khăn đến nỗi không làm được, chủ nhiệm Hà Kiến Bình trước đây của thôn Lê Viên đã sửa sang được một nửa, con đường này sau khi sửa xong, từ thôn Lê Viên đến tỉnh thành khoảng cách sẽ ngắn lại hơn ba tiếng đồng hồ, trong khi con đường phía tây của thôn Lê Viên hiện nay, tiếp giáp đến thị trấnLâm Sơn, con đường này chúng ta bây giờ không nên sửa lại toàn bộ, chỉ cần có thể là tu bổ lại nhưng khúc hẹp nguy hiểm, bởi vì con đường này từ thị trấnLâm Sơn, phải qua huyện Hải Dương đến tỉnh thành, khoảng cách lái xe phỏng chừng cũng có thể đến hơn năm tiếng đồng hồ, so sánh với con đường mới sẽ tiết kiệm được hai tiếng đồng hồ, lâu nay chúng ta không để ý tới, cho nên con đường thônLê Viên đi ra đến quốc lộ 220 chúng ta nhất định phải gấp rút sửa sớm!
Đinh Nhị Cẩu thấy đây là một cơ hội, cho dù không thể đạt được sự ủng hộ trên huyện về vật chất, nhưng là cũng có thể tranh thủ sự đồng tình của lãnh đạo huyện!
Trịnh Minh Đường nhìn chằm chằm trên tấm sơ đồ không nói một lời, Khấu Đại Bằng trừng mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu, đây chính là ngoài kế hoạch của cuộc gặp lần này, thằng này cũng không nói trước cho mình biết về tấm sơ đồ, khi trở về phải cho hắn một trận mới được, hừ dung dưỡng cho hắn được đằng chân, thì lấn đằng đầu!
– Con đường này có thể sửa đượclà chuyện tốt, nhưng sẽ tốn không ít tiền, cháu có tính đến điều này chưa qua?
– Dạ chưa có! Nhưng cháu hiện có như vậy một ý tưởng, muốn huyện Hải Dương phát triển có thể trực tiếp không cần nhờ đến thành phố Bạch Sơn, mà chúng ta sẽ dựa vào sự ưu việt trực tiếp từ trên tỉnh, nghe nói trên tỉnh hiện nay đât đai sử dụng làm công ty, xí nghiệp rất là khan hiếm và đắt đỏ, vì thế các công ty, xí nghiệp đều lựa chọn về các trấn, thôn thuận tiện đường giao thông đặt làm công ty, nhà máy sản xuất, nếu như thôn chúng ta có thể kết nối cùng quốc lộ 220, thì tại huyện Hải Dương khi đón đầu kêu gọi đầu tư xây dựng thì sẽ thành công!
Nếu như nói về chuyện thiếu tiền làm đường,thì dù có nói khả năng con đườngthuận lợi bao nhiêu cũng không ăn thua, nhưng một câu nói cuối cùng này,đúng là tuyên truyền giác ngộ đấy, từ khi bí thư Trịnh Minh Đường nhận chức ở huyện Hải Dương, kêu gọi đầu từ vẫn là tâm bệnh của ông ta, vì huyện Hải Dương làkhu vực vùng núi và gò đất, phía đông là núi lớn ngăn cách,không có đường giao thông, phía nam là thành phố Bạch Sơn cũng có nhiều núi cách trở, việc kêu gọi các công ty đến đầu tư là chuyện không tưởng, cho nên Trịnh Minh Đường vẫn là canh cánh trong lòng về chuyện này.
Nay nghe được Đinh Nhị Cẩu nói như thế, Trịnh Minh Đường ánh mắt lại nhìn xuống tấm sơ đồ, nhìn chòng chọc một hồi rồi nói:
– Xong rồi, bây giờ các người về trước đi, Đinh Trường Sinh, cháu lo việc sửa đường cho tốt, đồng chí Khấu, tại thị trấn Lâm Sơn kinh tế vẫn còn yếu kém,so với toàn huyện luôn bị đội sổ, đồng chí phải hao tốn tâm tư tính cách, thêm một chút nhé!
Nghe qua một câu nói lơ đãng của bí thư huyện, Khấu Đại Bằng dọc trên đường về biết rằng đấy là bí thư huyện biểu lộ ý tứ trong lời nói, đây là cái gì, đây là một loại ám chỉ, chỉ ra cho Khấu Đại Bằng cố gắng tìm cách lèo lái cho tốt hơn khi đã có hướng thoát ra, nói trắng ra là giao thêm cho mình trọng trách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.