Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG124: THUYẾT PHỤC DÂN CHÚNG SỬA ĐƯỜNG MỚI.
Trong lúc huyện ủy Hải Dương đang họp, thì thôn Lê Viên cũng giống như vậy, nhưng số người tham gia họp so với nhân số của huyện ủy thì đông hơn nhiều,
trước mặt ủy ban thôn là một miếng đất trống lớn bằng phẳng chỉ có một cái bàn, ngồi chính giữa có duy nhất một người đó là Đinh Nhị Cẩu, toàn bộ những thành viên trong thường ủy ủy ban thôn đều là ngồi gần đó, đối diện với cái bàn rất đông dân chúng tụ tập, bọn họ nghe thông báo là thảo luận làm đường nên tò mò đến đông đủ để biết tin, làm đường có gì mà thảo luận, trên thị trấn không phải đã cấp tiền rồi mà, chẳng lẽ những cán bộ ủy ban thôn này muốn nuốt số tiền này sao? Vì muốn biết rỏ là chuyện gì, nên tất cả mọi người tích cực đến đi họp.
Cách bên phải của Đinh Nhị Cẩu không xa lắm là Lưu Hương Lê đang ngồi, đêm qua bị Đinh Nhị Cẩu hùng hục đè ra giao cấu, Lưu Hương Lê tinh thần chẳng những không có mệt mỏi, uể oải mà khuôn mặt còn phấn chấn dễ chịu, sự thay đổi này làm cho em chồng Hà Oanh Nhi cũng nhận ra, nhưng cô ta không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Hà Oanh Nhi từ khi bị Đinh Nhị Cẩu trêu đùa hù dọa thì đã biết sợ, nên cũng không dám đến quá gần dò xét Lưu Hương Lê nữa, vì sợ lại đụng mặt Đinh Nhị Cẩu, chứ không thì hôm nay thế nào cũng phát hiện ra sự bất bình thường của Lưu Hương Lê, cô đang quấn một cái khăn trước cổ, khác hẳn với mọi ngày bình thường, đó là vì Lưu Hương Lê đang che giấu những vết bầm tím do vết hôn trên cổ.
Sáng sớm hôm nay, khi thay quần áo thì Lưu Hương Lê thấy, trên người của mình nhiều chỗ đều có vết hôn bầm tím, nhiều nhất là ở trên hai bầu vú, trên gáy cổ, thậm chí ngay cả cái âm hộ bây giờ vẫn còn ẩn ẩn làm đau, nhưng cơn đau cùng khát vọng thì lại đang đan lẫn vào nhau, khiến cô cứ thỉnh thoảng liếc mắt âu yếm nhìn Đinh Nhị Cẩu đang ở trên bàn nói chuyện.
Đêm qua vì quá bối rối chuyện sợ mang thai nên cô quên mất một điều, đàn bà ở trong thôn này, đa số ai cũng biết bài thuốc dùng lá cây rừng trong núi uống để tránh thai ngoài ý muốn, đương nhiên là Lưu Hương Lê cũng biết, nên khi bình tỉnh lại nhớ ra, cô thở phào nhẹ nhỏm, lật đật sáng sớm tất tả vào núi đi hái lá thuốc mang về dùng phòng ngừa tránh thai.
– Kính thưa mọi người, vừa rồi tôi đã lên thị trấn gây áp lực và cam kết với các lãnh đạo về vụ sửa đường, nếu không sửa được đường của thôn Lê Viên, tôi sau này sẽ bị ở lại thôn Lê Viên mãi, nơi đây mặc dù tốt, nhưng tôi còn tuổi quá trẻ, vẫn còn dự định tương lai sau này tiếp tục trên con đường làm quan chức nhà nước, nếu thành công, thì sau này tôi cũng sẽ có điều kiện tiếp tục phục vụ thôn Lê Viên tốt hơn, cho nên lần này con đường nhất định phải sửa xong, hàng năm dân trong thôn đều có bạn bè người thân mất mạng bởi vì con đường quá xấu, tôi cũng không thể trơ mắt ra nhìn !
Đinh Nhị Cẩu nói tới đây, trên mặt biểu lộ nét bi thương, thương cảm, dù đây là hắn diễn kịch hay là thật sự đau lòng, thì mọi người vẫn tin tưởng vào hắn, cho rằng Đinh Nhị Cẩu thật sự là có tâm muốn giúp dân trong thôn sửa đường.
– Khi chủ nhiệm Lưu Hương Lê cho mọi người biết tin về việc sửa đường, tôi có nghe lại được có người bàn tán, đường này tựnhà nước phải sửa sang lại cho dân chúng, không có liên can gì đến dân chúng, lời này đúng hay sai?Tôi cho rằng lời bàn nói như vậy là đúng, nhà nước phải có nghĩa vụ sửa đường, để cho người dân qua lại an toàn hơn, nhưng ý tôi muốn nói là chúng ta hãy nhìn xa hơn, nhà nước trước mắt chỉ có thể sử đường cho chúng ta là con đường cũ đi đến thị trấn này mà thôi, cũng không có ích lợi gì, quá vài năm sau, gặp cơn mưa lũ vẫn lại tiếp tục bị hư hỏng, dù sao con đường này hiện tại chúng ta bây giờ cũng phải đi lại, đương nhiên là sửa, nhưng chúng ta sẽ không thể tập trung tất cả công sức tại trên con đường này, mà chủ yếu tu chính là sửa lại con đường mới ngày trước chủ nhiệm Hà Kiến Bình mang dẫn mọi người đi sửa hiện nay đang bỏ hoang, vì con đường đó mở từ núi ra, sẽ thông qua bên quốc lộ 220 rất gần, sau khi sửa xong, dân trong thôn Lê Viên cũng sẽ không xảy ra vụ việc chết người bởi vì đi trên con đường xấu nữa, với lại con đường này thông đến tỉnh thành, đến lúc đó con của mọi người đều có thể dễ dàng đi theo con đường này đến tỉnh thành đến trường học hành, mọi người suy nghĩ xem, ích lợi như vậy thì con đường đó có nên sửa lại hay không?
– Chủ nhiệm Đinh, cậu nói thật là tốt đấy, nhưng chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy để mà sửa con đường mới, nếu chỉ dựa vào sức lực chúng ta, cả đời này cũng không sửa được đâu!
Phía dưới đám đông bắt đầu có người đặt vấn đề hỏi, Đinh Nhị Cẩu nhẹ nhàng thở ra, hắn chỉ sợ mọi người im lặng không có ý kiến, nếu như vậy thì hắn có thuyết phục một trămlần đi nữa cũng không ăn thua,đám đông nếu không tin lời, thì có cố gắng bao nhiêu cũng là công cóc.
– Chú hỏi rất hay, tình hình là như thế này, trên thị trấn cho ba mươi vạn đồng, số tiền này đã vào tài khoản ở ủy ban thôn, tôi và thôn ủy hội đã trao đổi qua, đem số tiền này chia làm ba phần,chuyện này tôi cũng muốn thông báo cho mọi người biết rỏ ràng, mười vạn đồng tiền dùng mua dầu nhớt, bởi vì chúng ta cần sử dụng nhiều máy móc, thừa dịp hiện tại mọi người không vào vụ mùa, nên rãnh rổi cùng nhau phụ giúp, mười vạn dùng cho việc thuê xe phá ủi đá, xe đào đất, xe nâng, chúng ta bây giờ có hai chiếc xe nâng, nhưng vẫn không đủ, mười vạn đồng còn lại, chúng ta chuẩn bị thành lập công ty xây dựng cầu đường của thôn Lê Viên, qua việc chúng ta sửa làm con đường mới từ trong núi này, sẽ tích lũy kinh nghiệm, đến lúc đó có nơi nào cần tu sửa đường thì chúng ta sẽ nhận làm, kiếm được tiền là dân chúng của thôn Lê Viên đấy, đến lúc ai là người trong thôn Lê Viên đều có thể vào công ty làm kiếm tiền, mới bắt đầu tiền lãi khả năng không có nhiều lắm, nhưng tôi tin tưởng, nhất định sau này sẽ càng ngày có càng nhiều!
Nói dóc là sở trường củaĐinh Nhị Cẩu nênchỉ trong chốc lát, phía dưới dân chúngồn ào xôn xaobàn tán, không có một aiđặt thêm câu hỏi nào nữa.
– Nhưngvạn sự khởi đầu nan, hiện tại cũng không đủ máy móc để làm, cần phải dựa vào rất nhiều sức người để sửa đường, bây giờ là nông nhàn rồi, ngoại trừ chuyện trái lê còn chưa có bán hết, không có chuyện gì khác, mối lái mua lê thì vẫn có lai raikhông ngừng đến thôn Lê Viên xem hàng, chúng ta đã bán được cũng không ít, còn có sang năm đã ký được hợp đồngđặt hàng mua lê! Còn có chuyện này khiến cho chúng ta phải gấp rút sửa xong con đường mới trong núi là vì, khách mua lê bởi vì đường sá khó đi nên không muốn đến trong thôn, còn nếu có đến xem lê, thì cũng bắt chúng ta vận chuyễn ra thị trấn thì mới chịu mua, ba người vừa chết kia là chết như thế nào, không phải là vì bán lê mà chết, mà chết vì con đường, con đường này chúng ta sửa là vì thế hệ sau này của chúng ta, tôi đã nói hết lời rồi, dù sao trong lòng của mọi người cũng đã hiểu rỏ, ai sẽ được lợi lộc nhiều nhất nếu con đường hoàn thành xong, ngày mai tám giờ nọi người tập hợp ở đây rồi vào núi sửa đường nhé!
Đinh Nhị Cẩu tung một chiêu này quá lợi hại, phát động quần chúng tựhành động vì lợi ích quần chúng.
Trước đây khi mới vừa gặpĐinh Nhị Cẩu, Lưu Hương Lê cứ chohắn chính làmột thằng nhóc, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiếnhắn thao thao bất tuyệt khiến cho Lưu Hương Lê đối với hắn lại có thêm một tầng nhận thức về khả năng của hắn, kích động quần chúng cũng thật là cao thủ!
– Chủ nhiệm Đinh, tài ăn nói của cậu thật là xuất sắc!
Lén lút nhìn xem chung quanh không có ai, Lưu Hương thật lòng khen hắn.
– Nói lại nghe xem, sao lại nói chuyện nghiêm trang vậy, tối qua vẫn còn là chị chị…em ..em..mà!
Đinh Nhị Cẩu ngã ngớn cười cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.